PHẦN III - Chương 1 NHỮNG NGƯỜI Ở BAHAMAS
Ngày 26 tháng 9, đúng hai mươi hai tháng sau khi bị Alfred Morf áp giải ra khỏi London, tôi đến đến Nassau. Kể từ chuyến tháng hai vừa rồi, chuyến gặp Catherine, đây là chuyến thứ hai.
Ở Nassau, tôi gặp gã Thổ, cô Ute, bảy tám ả cởi truồng đầy sức quyến rũ và tất cả. Gã Thổ hôn tôi (lên má), Ute hôn tôi (lên môi). Ôm hôn tất cả. Chàng béo nũng nịu:
— Cậu đến thật đúng lúc. Bọn mình từ Hampstead đến được năm sáu ngày rồi. Chắc cậu thấy tức cười, nhưng quả thật những cây cọ này, ánh nắng này làm bọn mình chán ứ tận cổ. Hampstead khoái hơn. Với lại ở chỗ khỉ ho cò gáy mà muốn theo dõi trường đua Longchamp hay Epsom, có lẽ phải tậu riêng một vệ tinh cá nhân.
Gã Thổ nổi lềnh bềnh như con cá nhà táng ngủ trưa trong chiếc bể bơi gã thuê mướn cho thời gian lưu lại đây - cùng với ngôi nhà bốn chục phòng liền với bể bơi.
— Mình đã chứng kiến cậu hành hạ Landau như thế nào. Ác thật, suýt nữa thì mình thấy thương hại nó.
Tôi chỉ nói: “Ha! ha!”. Gã Thổ bật cười. Tôi bảo.
— Cậu nhiều tình thương vừa bằng con cá sấu.
— Cá sấu thì có gì xấu? Thôi được, bọn con gái xéo hết ngay để người ta bàn chuyện nghiêm chỉnh. Bắt đầu chứ Franzy?
— Đừng gọi mình là Franzy.
— Ute chả gọi thế là gì?
— Cậu không phải Ute.
— Ừ, chỉ nhìn cũng biết. Bàn chứ?
— Thì bàn. Cậu gặp Lavater chưa?
Đôi mắt đen dịu dàng như nhung của gã Thổ nhìn tôi.
— Gặp rồi. Tay rất thông minh. Ranh ma là khác. Giống hệt mình, nói thế là đủ. Gã nói hết với mình, tất cả những gì mình cần biết, theo gã. Cậu muốn biết ý kiến của mình không?
— Không cần.
— Hai cậu sẽ bị đòn đau. Kế hoạch của các cậu thật điên rồ. Không một chút hy vọng...
— Cậu chịu chơi không?
— Thì tớ đang ở đây thôi.
— Zarra đâu?
— Tại đây, không xa. Đầy vệ sĩ mang khí giới, trang phục chỉnh tề. Mắt trợn trừng trợn trạc, dữ tợn.
— Cậu nói với hắn chưa?
— Trên điện thoại, rồi đến tận nhà tuy sợ dúm đít. Hắn nhận gặp cậu.
Tôi ngắm thân hình đồ sộ đẹp tuyệt trần của Ute đang nằm ngửa trên thành bể bơi cách chỗ chúng tôi hai mét. Gã Thổ cười khẽ:
— Thích không?
Tôi lắc đầu, nhìn giữa hai gò vú, thấy Ute nháy mắt với tôi:
— Được chứ anh bạn?
— Được lắm Ute.
— Franz này, - gã Thổ tiếp. - Cho qua thôi. Cậu khùng mất rồi. Bản thân tay Zarra đã nguy hiểm. Những thằng sau lưng hắn còn nguy hiểm hơn. Đừng đùa với chúng.
*Bên tay phải: Robert Zarra.
Ngay từ đầu, là một tay kinh doanh tiền tệ khá vững. Khi tới đích, đã thành tên đạo chích lớn nhất của mọi thời đại. Những tên đút túi được hai trăm triệu đôla như hắn không có nhiều. Một cách công khai và hoàn toàn không bị trừng phạt.
Sự việc bắt đầu năm 1958 ở Geneva. Một gã người New York gốc Ấn Độ đến sinh cơ lập nghiệp bên hồ Léman với kế hoạch, nhận tiền gửi của binh sĩ Mỹ đồn trú ở Châu Âu - do đó họ được những phụ cấp khá hậu - đưa về Mỹ đầu tư. “Khi về nước các bạn sẽ giàu có, đừng làm giàu cho bọn điếm bên này”. Nghe xuôi tai, ăn khách. Đến năm 1966 gã New York gốc Ấn Độ đã quản lý sáu trăm triệu franc Thụy Sĩ. Tiền gửi tiếp tục ùa tới. Hễ thị trường chứng khoán New York có khuynh hướng tăng giá thì cổ phiếu của công ty đầu tư cũng tăng giá theo vì giá cổ phiếu này là giá bình quân của các cổ phiếu Mỹ mà công ty nắm dưới danh nghĩa các binh sĩ Mỹ. Khi đó, gã New York Ấn Độ phất to. Nhưng đến khi thị trường chứng khoán bắt đầu xuống giá thì công việc cũng bắt đầu xấu đi; nó trở nên tồi tệ khi các chi phí kinh doanh vượt quá khoản tiền hoa hồng nhận được từ các cổ đông mới. Đã thế, các ngân hàng Thụy Sĩ cũng không khoái anh chàng gốc Ấn này, chẳng bao lâu sau anh ta bắt đầu thấy khó làm ăn. Anh trao tay “đứa bé” (theo tiếng lóng trong ngành) cho người khác. Người ấy là Robert Zarra.
Khi Zarra tiếp nhận ngôi kế vị, công ty đầu tư vẫn có cơ cứu được. Có lẽ lúc đầu Zarra cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng chắc không lâu. Gã nghĩ ra cách hay hơn: Nói một cách hình tượng thì gã nhét vào vali số hai trăm triệu đôla tồn quỹ và đánh bài chuồn. Hoa Kỳ ngạc nhiên, coi đó là chuyện xấu xa, kết án vắng mặt Robert Zarra hai mươi năm tù. Gã cóc sợ. Gã đã tìm sẵn chỗ dung thân ở quần đảo Bahamas, chính xác hơn là Nassau, chính xác hơn nữa là Paradise Island, xưa kia là hòn đảo nhỏ về sau nối liền với Nassau bằng chiếc cầu thu tiền vãng lai. Ở đây nhan nhản sòng đỏ đen, một số nằm trong tay thành thạo của Mafia Bắc Mỹ. Zarra thừa biết điều đó (cũng như tất cả mọi người) và kế hoạch của gã cũng đơn giản thôi: Tiêm một phần số hai trăm triệu đôla vào nền kinh tế Mafia, để mua sự che chở và giúp đỡ mọi mặt, khỏi bị ganh ghét, bị các loại cảnh sát rình rập, qua mặt được cả hải quan, biên phòng, thuế vụ, ngân hàng, đội quân cứu thế... tất cả những kẻ săn tìm gã, mơ tóm được gã, và vì từ Nassau đến bờ biển Florida không xa mấy, nên tất cả những kẻ đó đều như đứng ở bên kia đường mà tức tối nhòm gã qua những chiếc ống nhòm. Tóm lại: Zarra ở tay phải tôi.
Bên trái là John Hovius, chính thức quê ở Buenos Aires, trên lý thuyết là người có quốc tịch Argentina, và James Donaldson, chính thức và thật sự là công dân Anh quê ở Glasgow hoặc gần đấy. Chúng được đánh số Năm và Sáu trên danh sách của tôi. Sai, đáng lẽ phải xếp hai đứa đồng hạng. Có một điều khẳng định dứt khoát về hai tên này: Nếu là chuyện xảy ra như vậy với Landau, có thể tôi còn tạm có đôi tí ân hận về những điều đã gây nên. Còn với hai tên này, khi biết chúng đã tự sát tôi vẫn nằm ngủ với lương tâm hoàn toàn yên ổn.
Cả hai đều đã từng là cộng tác viên đắc lực của bố tôi. Hồ sơ của chúng đang ở trước mắt, tôi đọc lại do thói quen hơn là do cần thiết vì tôi thuộc làu từng dòng một, có thể đọc thuộc lòng như đọc thơ ngụ ngôn. Năm 1946 gặp bố tôi, Hovius tròn hai mươi mốt tuổi. Bố tôi để ý khi hắn còn giữ chân tiếp khách trong một khách sạn Paris. Lúc ấy hắn đã nói được tám thứ tiếng, thuộc làu giá cả trên thị trường chứng khoán từ sau thế chiến. Bố tôi thuyết phục hắn bỏ kỹ nghệ khách sạn, gửi hắn sang Thụy Sĩ rồi sang Hoa Kỳ, đài thọ mọi chi tiêu của hắn trong hai năm liền, với điều kiện duy nhất: Hắn phải học kinh doanh rồi về làm phó cho bố tôi. Thỏa thuận được thực hiện. Sáu năm sau, năm 1951, Hovius được giao trách nhiệm trông coi các công việc quan trọng của nhóm Cimballi bên Châu Mỹ La Tinh, lương lậu gấp năm lần số tiền lương nếu hắn được làm giám đốc khách sạn George. Khi bố tôi qua đời, bằng một trò ảo thuật tài tình, hắn dường như không bao giờ gặp Andrea Cimballi, thậm chí không biết đến cả tên ông và trở thành người nắm bốn mươi phần trăm cổ phần của các công ty Nam Mỹ.
Bốn chục phần trăm trong tay Hovius, hai chục phần trăm trong tay ngân hàng tư nhân Martin Yahl, phần thứ ba của chiếc gatô Mỹ La Tinh rơi vào tay James Donaldson. Một gã người Scotland, luật gia có nòi. Dáng điệu luật gia Scotland đậm đặc đến mức nó thành thứ đồ ngụy trang. Tôi nắm nhiều tấm ảnh chụp hắn: Bắt tay Ugo Banzer nhà độc tài Bolivia, khoác tay tướng Stroessner, Godoy đảng viên đảng dân chủ Paraguay khá nổi tiếng. Nhìn bên ngoài, đó là Abraham Lincoln trừ nụ cười, khiến người ta kính nể và tin cậy thay cho buồn cười. Bố tôi tin đến mức biến hắn thành cánh tay phải, trao cho hắn một bản sao chứng thư ủy quyền để nếu chẳng may gặp nguy biến hắn có thể minh chứng: Bố tôi là chủ nhân đích thực và duy nhất của tập đoàn Curacao. Gã Scotland trung thực đã thiêu hủy hết mọi thứ giấy tờ được giao phó, đút tiền phần được chia. Hắn không chỉ là kẻ nghe theo lời xúc xiểm phản bội của Martin Yahl mà có lẽ còn là kẻ đã khơi mào sự phản bội đó. Hắn không hề áy náy khi đồng lõa với nó, đã chiếm đoạt nhiều của cải và quyền lực đến nỗi, theo lời Lavater, sớm muộn hắn sẽ dược Nữ Hoàng phong tước. Nhục thay kẻ có Ác Ý!
Vậy bên trái tôi là Hovius, Donaldson và bên phải Zarra, giữa với chúng là tôi.
*Sau nhiều đêm thức trắng nghiền ngẫm báo cáo của các nhân viên điều tra do Lavater hối thúc viết ra, tôi trình bày với anh ta ý định tôi rút ra từ các báo cáo này. Anh ta nhún vai: “Không ổn” - “Ok, vậy anh nghĩ hộ cái khác đi”. Hai chúng tôi gần như cãi nhau. Nhưng lúc đó, trong lòng tôi cơn say dữ dội và vui vẻ ở đường Old Brompton bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hơn nữa, không chỉ có riêng đòi hỏi thỏa mãn hận thù và căm ghét mà còn có đòi hỏi tự khẳng định mình. Một đòi hỏi đơn giản, bây giờ tôi mới nhận ra.
Tôi hỏi Lavater:
— Anh tin chắc vào những điều ta đã nắm được?
— Dám đánh cuộc. Nhưng chỉ dựa vào đó mà đẩy cho một bên là Zarra và bên kia là Hovius và Donaldson choảng nhau! Chúng không biết nhau, trừ Donaldson và Zarra chắc đã có lần gặp nhau.
— Chúng sẽ choảng nhau. Tôi đảm bảo chúng nó sẽ nện lên đầu nhau.
— Còn do các sự kiện chính trị chúng ta cần có xảy ra hay không.
— Đây chính là dấu hỏi cuối cùng đối với chúng ta: Ngày xảy ra sự kiện ta mong muốn. Nhưng nhất định sẽ có.
Tôi vuốt ve ông Phật huyền thạch.