Chương 3
Văn phòng của hắn ở California cách không xa Transamerica Building, nhà riêng rất đẹp có sân thượng nhìn khắp bốn phía, trông ra phố Lombard rất ngộ nghĩnh: Đường lát gạch ngoằn ngoèo như con hổ mang say lịm tụt xuống cái dốc bốn mươi độ.
Tôi đã gặp mặt hắn ta, nguy cơ bị hắn nhận mặt không đáng kể: Hồi ấy tôi mới lên tám, ngày hôm đó là 27 tháng tám, năm 1956. Hắn đến St. Tropez tìm bố tôi, đã gặp ông, chuyện trò rất lâu, đúng một ngày trước hôm ông qua đời. Cuộc viếng thăm này khắc sâu vào kí ức tôi một cảnh tượng đặc biệt chú ý. Trên kia tôi đã kể rằng La Capila, ngôi nhà của bố tôi tại St. Tropez, nơi tôi ra đời, nơi bố tôi ra đi, xây theo hình chữ U, mở ra bãi biển Pampelone. Phòng bố tôi ngồi làm việc ở nhánh chữ U khi ta quay nhìn ra biển. Ngày 27 tháng tám, tên Lamm ngồi trong vườn này với bố tôi vào buổi xế trưa, còn tôi đang ở ngoài vườn sau khi đi tắm ở bể bơi hay biển về. Tôi đi trước mẹ tôi chừng mươi mét, bà vừa đi vừa chuyện trò với một bà bạn. Đúng lúc ấy, tiếng nói trong phòng bỗng vang to, bố tôi gào lên, điều xưa nay hầu như chưa bao giờ xảy ra. Tôi nhớ như in: “Đây không phải sơ suất! Đây là ăn cắp! Tôi sẽ hỏi thăm anh ngay khi có dịp thuận tiện.”
Hôm sau bố tôi qua đời, chưa kịp hỏi thăm Sydney Lamm. Tôi đã yêu cầu các điều tra viên do Lavater tuyển mộ tìm xem mười lăm năm trước đây, Lamm đã làm điều gì đó khiến bố tôi lên án hắn. Họ chẳng tìm được gì. Mọi dấu vết đã bị Lamm xoá sạch với sự đồng lõa của hai tên được ủy thác là Yahl và ông bác chó đểu. Chúng lại còn bao che cho Lamm, mua sự im lặng của hắn. Xét đến cùng, đó cũng là một cách đảm bảo hắn không bao giờ hé răng, không bao giờ đã động đến tên tuổi Andrea Cimballi.
Đã thế, tôi cũng sẽ đi đến cùng, không cần đắn đo. Tôi dám chắc tên Lamm đã phản bội bố tôi hai lần chứ không phải một vì nó đã có lần định đánh cắp của bố tôi ngay khi ông còn sống. Thế là đủ, những cái khác không đáng đếm xỉa đến, tôi đâu phải là quan tòa mà cần có bằng chứng.
Chẳng cần phải có trí tưởng tượng phong phú lắm mới nghĩ ra: Hắn chỉ là tên bịp bợm, một con bạc tháu cáy, dễ dàng chấp nhận những rủi ro điên rồ nhất. Hắn có thói ngây ngô đến cùng cực của con bạc khát nước, của bọn bất lương, luôn tin vào vận may nhất định sẽ đến, luôn bận rộn tìm cách chơi xỏ nạn nhân càng nhiều càng tốt nên không nghĩ rằng chính chúng cũng có thể trở thành nạn nhân.
Vậy nên tôi đã lập một mẹo để sau này sẽ thực hiện. Những dự định liên quan đến Hovius và Donaldson ngày càng phát triển lên, sự chậm trễ có thể xảy ra trong việc thực hiện chúng, sự có mặt của Li và Liu ở San Francisco, món gia tài hai cậu nắm giữ, tình bạn giữa chúng tôi, tính ưa thích cảnh tượng li kì của họ... tất cả những cái đó thúc đẩy tôi sửa lại chiến lược đặt ra lúc đầu. Tôi dự tính một cuộc hành quyết nhanh gọn, có thể nói là có tính chất toán học theo mô hình hành quyết Landau. Do có sự tham gia của hai gã mắt một mí ngây ngô, cuộc hành quyết sẽ diễn ra như một vở hài kịch.
Tôi mất sáu tuần để sắp đặt mọi cái đâu vào đấy.
*Vào khoảng cuối thời hạn này, tức là vào đầu tháng chạp, chuông điện thoại reo vang trong các văn phòng lộng lẫy tôi thuê ở khu trung tâm Embarcadero. Li và Liu đã nặn cho tôi một cái mẽ hợp với văn phòng (do chính tay hai cậu trang trí choáng lộn đến phát ngợp): May đo vài bộ đồ bằng thứ hàng rất bõ công đi tìm kiếm, thắt chiếc cravate sặc sỡ như gào lên, đeo chiếc nhẫn nạm kim cương to đùng bên ngón trỏ tay trái. Trông tôi giống như anh chàng bán thảm chuyển thành anh bán đồ may sẵn. Điện thoại reo, cô thư kí của tôi cầm máy và sau vài câu dông dài thường lệ, người gọi máy nói rõ lai lịch:
— Tên tôi chắc không có ý nghĩa gì đối với ông: Sydney Lamm.
— Vâng đúng thế. Rất tiếc.
— Thưa ông Joseph Benharoun… ông là người Pháp?
— Vâng.
Tôi cố gắng hết mức để nặn ra cái tôi cho là giọng người Pháp ở Algeria, thật nặng.
— Giọng ông không có chút gì của địa phương. Thưa ông Benharoun, theo tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau. Tôi kinh doanh ngành bất động sản nhưng không chuyên nghiệp, rất gián tiếp thôi.
Tôi đáp lời: Nếu chương trình làm việc còn có chỗ thu xếp tôi rất sung sướng được quen biết hắn, điều đó có thể làm tôi vui phát điên, và khi được biết văn phòng của hắn - Ôi, một sự trùng hợp kì diệu - ở cách văn phòng của tôi có mấy bước chân thì thực sự thấy khoái vô biên. Hắn bảo: “Để tôi nhảy sang”. Hắn nhảy sang, hai người đối mặt.
Tôi có thể nhận mặt hắn mặc dầu mười lăm năm đã qua. Có thể. Bảnh trai, mảnh dẻ, lịch sự, trang phục hoàn hảo, cao hơn tôi mười lăm phân, không thiếu vẻ duyên dáng. Nhưng tôi biết hắn chỉ là một con bạc khát nước, tôi có thể nhận ngay ra chân tướng hắn ngay cả khi không biết rõ lai lịch hắn, chỉ bằng một cái gì đó trong cặp mắt hắn.
— Còn trẻ thế mà đã kinh doanh giỏi.
Tôi xúc động. Tôi vờ làm ra vẻ khiêm tốn nghiêm nghị, tự tin. Bắt đầu thao thao về những dự án sắp thực hiện, về quan niệm sống, đưa ra nhiều dẫn chứng về những mưu mô xảo quyệt, về sự tinh ranh quỉ quái, về sức làm việc phi thường của tôi; tôi ba lần gọi cô thư kí đến nhận mệnh lệnh vô ích... Tóm lại, tôi cố hết sức làm hắn có ấn tượng tôi chỉ là một thằng ngốc ít tuổi mà huênh hoang, cù lần và dễ khiến, chỉ có giá nhờ món gia tài ông bác để lại, ông ta giàu sụ trên lưng bọn “dê con” bên Algeria.
Hắn ngồi nghe với thái độ kiên nhẫn khoan dung và hài lòng, pha lẫn một thoáng mỉa mai khi cặp mắt lướt qua chiếc nhẫn kim cương. Hắn rất thành công khi giả bộ khen ngợi cái hắn gọi là món rượu punch của tôi thết. Và lại còn tỏ ra không thua kém, gào lên bài “Hoa Kỳ, đất nước của tự do kinh doanh” tuy mắt vẫn liếc ngang theo dõi xem tôi có thực sự xuẩn ngốc như vẻ bên ngoài không. Cuối cùng hắn đề cặp đến lí do gặp tôi.
— Bạn Joe thân mến, tôi gọi anh là Joe được chứ? Joe thân mến, tình cờ bữa kia tôi vừa đi một vòng trên con đường Tamalpais. Một nơi xưa nay tôi vẫn yêu thích.
Tôi nhìn hắn, không động đậy, vẻ con nhà nghề. Cần biết rằng thành phố San Francisco xây dựng trên một bán đảo, đầu nhọn hơi chếch lên phương Bắc. Đối diện là một bán đảo khác, Marin Peninsula, hai mỏm của bán đảo cách nhau một kilomètres rưỡi. Mũi Tamalpais nằm trên đảo Marin Peninsula phía sau Sausalito là khu dân cư đầu tiên ta gặp khi từ phía San Francisco vượt qua Golden Gate.
— Anh Joe, tôi coi Sausalito và cả vùng dưới chân núi Tamalpais là quê hương thời thơ ấu của tôi. Gắn bó vì những tình cảm thân thương. Hồi tôi còn bé, ông bố khốn khổ của tôi có ngôi nhà lớn dưới gốc cây séquoias, tôi ra đùa nghịch trên bãi cát trắng ở Stinson Beach. Cũng có khi tôi trèo lên sườn Tamalpais ngắm xuống Thái Bình Dương và dãy Nevada.
Tôi nghiêm trang gật đầu. Dĩ nhiên tôi nhớ kĩ tất cả mọi yếu tố của tập hồ sơ Lamm. Tên thật của hắn là Sygmunt Lammerski, đẻ ở Chicago, sau khi ở trại cải tạo suốt thời trai trẻ ra, hắn làm nghề bán máy hút bụi, phiếu bảo hiểm, bán sức trai cho các bà nạ dòng trước khi phất lên trong ngành bất động sản rồi gian lận, bị bố tôi bắt quả tang. Cơ sở dựng nên gia sản hiện tại của hắn có lẽ là khoản hai trăm năm chục ngàn đôla do Martin Yahl trao cho mùa thu 1956. Nhưng tôi vẫn giả ngây giả ngọng.
Hắn nói tiếp:
— Vậy là hôm kia, nhân lúc tình cờ đi hành hương qua chốn quê cũ thời thơ ấu, tôi được vợ chồng Lopez vốn là bạn cũ cho biết chuyện cũ đã xảy ra.
Hắn vỗ trán.
— Tôi không tin ở tai mình! Không thể tin được! Tôi gọi cho Becknall luật sư của gia đình Elbert và buộc phải thừa nhận: Đây là sự thật.
— Cái gì là sự thật?
Lamm giơ cả hai tay lên trời:
— Lạy chúa! Tôi đòi mua mảnh đất này từ nhiều tháng nay. Nhiều tháng ư, không, từ nhiều năm nay. Bỗng nhiên anh nhảy bổ tới San Francisco nơi anh chẳng quen biết ai, và ngay từ lần mặc cả đầu tiên, họ đã bán ngay cho anh cái họ vẫn từ chối không bán cho tôi. Anh có thừa nhận chuyện đó là điên tiết không?
Tôi ra vẻ trang nghiêm, lạnh nhạt:
— Có lẽ vì tôi trả giá cao hơn.
Hắn nhìn tôi, đi đi lại lại, tỏ vẻ cố nén cơn giận đang trào sôi khó chế ngự, đóng kịch rất tài, tôi gần như tin là thật. Hắn lại ngồi xuống.
— Joe, anh bao nhiêu tuổi? Hăm hai, hăm ba? Xin đừng chấp điều tôi sắp nói đây. Bản thân tôi thật tình không phải là dân chuyên nghiệp làm cai đầu dài trong xây cất, đó chỉ là thứ tiêu khiển thôi, gia tài thừa kế của ông cụ bà cụ thừa sức cho tôi sống không cần làm việc. Nhưng xin được nói với anh thế này. Anh trả sáu trăm ngàn đôla để mua mảnh đất rộng năm lăm hécta. Một số tiền khá lớn, ngay đối với tôi.
Lần này tôi làm ra vẻ bị xúc phạm:
— Tôi có những phương tiện dồi dào.
Hắn mỉm cười khoan dung:
— Nào Joe, San Francisco là thành phố của tôi. Tình cờ người giám đốc ngân hàng nơi anh gửi tiền lại là bạn chí cốt của tôi, quả đất chật hẹp mà. Nên tôi biết số tiền sáu trăm ngàn đồng ấy là toàn bộ gia sản của anh. Ô, tôi thừa biết anh mua mảnh đất ấy để làm gì. Anh cho rằng: Nó chỉ cách San Francisco có hơn ba chục kilomètres, lại trông ra phong cảnh tuyệt vời của Thái Bình Dương, của dãy Nevađa, của Santa Cruz và Vịnh Francisco, với những đại thụ séquoias cao tám chục mét, tóm lại, với tất cả các con chủ bài ấy, anh sẽ thực hiện được một áp phe hết sức ngon lành mà chỉ cần chia lô mảnh đất ấy ra, bán lại từng mảnh vụn.
— Dù sao, tôi đã mua được nó, không phải anh.
Với nụ cười mê hồn loại nhất:
— Đúng là đáng lẽ tôi phải theo dõi sát sao hơn. Làm ăn kiểu tài tử bất lợi thế đấy. Nhưng anh cũng đã gặp may, Becknall chỉ mới rao bán mảnh đất có mười hai giờ trước khi anh tới đây. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng đâu anh bạn! Có hai điều rất cơ bản mà anh không biết.
— Gia đình Elbert ban nãy anh nói tới là ai vậy? Tôi có giao dịch với họ đâu.
Hắn reo mừng thắng trận:
— Đấy, đấy, chính đấy là điều cơ bản thứ nhất tôi định nói với bạn. Bạn bị chúng bịp rồi, bạn Joe ạ! Bạn mua đất của một công ty vô danh đóng ở Bahamas, loại công ty ma mãnh không ai biết có những gì đằng sau lưng chúng, và chúng đã lừa được anh: Anh trả sáu trăm ngàn tậu mảnh đất chúng vừa mua của gia đình Elbert bốn trăm năm trục ngàn cách đây mới có ba tuần. Nói cách khác, chúng đã móc túi anh lấy mất một trăm năm trục ngàn đôla.
Tình thế buộc tôi trước hết phải ra vẻ choáng váng, sau đó thì hằn học. Tôi hằn học nói:
— Thì việc gì đến anh?
— Bình tĩnh, Joe. - Lam nói với vẻ hiền từ. - Nếu không tin anh thử hỏi Becknall xem, đó là người tử tế số một trên thế giới đấy. Tệ hại hơn nữa là điều cơ bản thứ hai này: Không thể xây cất gì trên khoảnh đất ấy. Hoặc hầu như không thể. Tôi biết thế từ lâu rồi, xin đừng quên là tôi chơi ở đấy từ tấm bé. Cái công ty Bahamas... Tên người đứng bán là gì?
— Hai người: Koski và Sasplan.
— Không quen.
(Tôi nghĩ thầm: Có gì đáng nhạc nhiên! Trái lại, nếu hắn quen, tôi mới thật sự kinh ngạc).
— Tôi không quen, nhưng chắc chắn đó là thằng đại bịp. Không thể chia lô bán đất vùng Tamalpais. Đất này chỉ săn thỏ rừng thì được, hoặc dành cho những người yêu cảnh thiên nhiên loại như...
Và em gái mày nữa! Tôi vẫn nhập vai đang đóng, lần lượt tỏ ra không tin, hoài nghi, lưỡng lự, lo lắng và cuối cùng, đau buồn.
— Tôi cũng ngao ngán thật tình, vô cùng ngao ngán, - Lamm nói với vẻ thành thật xứng đáng được tặng giải Oscar ở Hollywood.
Tôi diễn vai kẻ sắp chết đuối cố bám lấy cọng rơm.
— Anh vừa nói không thể xây cất, hoặc hầu như không thể xây cất được là ý thế nào?
Hắn gật gù, hệt một ông bố độ lượng khi nghe thằng con thú nhận tội ngông cuồng.
— Anh thật dại dột trong vụ này. Nếu anh chịu đọc thật kĩ bản hợp đồng mà hai tên đốn mạt nọ... tên là gì ấy nhỉ?
— Koski và Sasplan.
—... mà hai tên đốn mạt nọ đưa cho anh kí, anh sẽ thấy là theo di chúc của Dwight Elbert, chỉ được phép xây cất trên mảnh đất này sau ngày 31 tháng chạp 1975. Đó là một quy định hợp pháp. Anh mua, tất nhiên anh thừa nhận trên thực tế nghĩa vụ phải chấp hành. Anh có hiểu tại sao mảnh đất Elbert cho đến nay chưa bán? Ai dại gì đầu tư hàng trăm ngàn đôla vào mảnh đất sau nhiều năm mới được phép xây cất?
Im lặng. Tôi cố hết sức mình để tái mặt. Không dễ. Đã thế tôi lại đang buồn cười, đang muốn phá lên cười như điên.
— Vậy đó... vậy đó! - Lamm thở dài:
Hắn đứng dậy vỗ vai tôi:
— Cả hai chúng ta đều phạm sai lầm Joe ạ! Ngay khi biết chuyện tôi định báo cho anh. Nghề đầu nậu xây cất này cho thấy có những trường hợp đáng buồn, những kẻ vô liêm sỉ, nên tôi chỉ làm kiểu tài tử đứng đằng xa. Nhưng không phải ai cũng giống ai. Anh đã biết văn phòng của tôi. Đây là địa chỉ riêng. Hãy bỏ ra vài ngày làm dịu bớt nỗi thất vọng đang xâu xé lòng anh, rồi gọi cho tôi. Có thể từ nay đến lúc ấy tôi sẽ nghĩ ra cách giúp đỡ anh. Tôi quen biết rất nhiều ở đây, thành phố này là của tôi, thành phố thời thơ ấu. Nào, hứa đi! Điện cho tôi chứ? Trong ba ngày nữa. Tôi sẽ giúp anh có chỗ đứng dưới ánh mặt trời. Hoa Kỳ là như thế đấy anh bạn trẻ, vĩ đại và hào phóng...
Chúng tôi bắt tay nhau. Hắn ra đi. Tôi cho cô thư kí nghỉ: “Tôi muốn ngồi một mình”, cổ nghẹn lại, mặt tái xám, tôi báo cô bằng giọng ồm ồm ảo não.
Hai người vừa đi khỏi, tôi phá lên cười, mở chiếc cửa vẫn khoá chặt thông sang các phòng bên, mời Li và Liu và nhà điêu khắc Koski chuyên nặn ngón tay áp út và họa sĩ Sasplan và một số bạn nữa và cả đoàn balet vào phòng tôi.
Mở cuộc nhảy điệu Châu Phi tung trời.
*Sydney Lamm là tên nói dối tồi tệ số một. Chẳng hạn, hắn đã thổi phồng lòng tử tế của Becknall. Tay này được Li và Liu giao ước cho quản lí bốn mươi hai lẻ vài triệu đôla kèm theo những khoản bổng ngoại hậu hĩ, đã vui lòng nhận kể cho Lamm nghe nhiều tin vịt kếch xù.
Lamm rõ ràng đã bịa ra những kỉ niệm về thời thơ ấu, vì gia tài bố mẹ hắn, về tính chất không chuyên nghiệp trong kinh doanh xây cất; thực ra hắn là dân nhà nghề, tuy hồi ấy chưa đến nỗi khó khăn lắm nhưng vẫn tham gia kinh doanh trên hai lĩnh vực khác, những hoạt động kinh doanh lành mạnh được tài trợ dồi dào. Hắn có khá nhiều tiền trong tay. Theo ước lượng của nhóm chuyên viên do Lavater thuê, hắn trị giá khoảng một triệu rưỡi đôla.
Hắn còn dối trá khi bảo tôi rằng mảnh đất ấy do một công ty Bahamas của gia đình Elbert với giá bốn trăm năm chục ngàn. Tôi biết rõ, vì công ty Bahamas chính là tôi. Công ty này - theo lệ, tôi không chính thức ra mặt - chỉ trả có hai trăm năm chục ngàn thôi. Và công ty bán lại cho thằng ngốc Joseph Benharoun vẫn là tôi, với giá sáu trăm ngàn đôla, điểm này hắn nói đúng.
Từ đó, có thể đặt câu hỏi: Tại sao Lamm tìm cách giảm bớt số lãi do công ty Bahamas thu được, tại sao hắn nói có một trăm năm chục ngàn trong khi sự thật là ba trăm năm chục ngàn đôla? (Tuy đây chỉ là tiền lãi giả, vì tôi bán lại đất cho chính tôi).
Nói dối để làm gì? Để khỏi làm cái gã ngốc ngếch Benharoun này đau khổ hơn? Hay vì Lamm đang muốn mua lại cho bản thân hắn? Ai cũng biết: Một anh chàng kinh doanh xây cất đã có những động cơ tình cảm mãnh liệt nhất trần đời cũng không thể bỏ ra sáu trăm ngàn để mua mảnh đất đáng giá không quá hai trăm ngàn đôla. Lamm cũng biết chứ. Hắn còn biết: Nếu hắn cố tình nhét điều đó vào mồm Benharoun thì ngay thằng ngốc Benharoun này cũng không chịu nuốt. Nhưng nếu làm Benharoun tin rằng mảnh đất ấy đáng giá bốn hoặc năm trăm ngàn đôla, Benharoun sẽ không ngạc nhiên khi thấy con người tốt bụng Sidney Lamm với tấm lòng vàng, với số gia tài kha khá thừa kế của bố mẹ, với những kỉ niệm ấu thơ và ý thức bảo tồn sinh thái... nhận mua lại với giá năm trăm hoặc năm trăm năm chục ngàn đôla để góp phần giảm nhẹ sự thua lỗ của anh bạn Benharoun đáng thương.
Trong thực tế, mọi chuyện đều diễn biến theo đúng kế hoạch đã định.
*Trước tiên cần tìm được đất. Tất cả các nhà kinh doanh bất động sản thoạt đầu chỉ cho tôi tìm ở vùng thung lũng Napa, phía Bắc vịnh San Francisco. Vùng này chuyên trồng nho, không hợp với ý tôi. Sau đó họ hướng tôi (thực ra không phải tôi mà Koski và Sasplan, tôi chỉ là tài xế không tên tuổi của hai vị này) đi xem nhiều khoảnh đất ở mạn Nam. Vừa biết đến mảnh ở Tamalpais với điều khoản kì quặc trong chúc thư, tôi quyết định luôn. Sáng ý.
Tôi mua miếng đất qua trung gian của công ty Bahamas do họa sĩ và nhà điêu khắc đại diện (dĩ nhiên họ là những nhà bảo vệ sinh thái, nên thoạt nhìn và càng nhìn càng thấy rõ họ phản đối mọi sự chia lô xây cất). Mua xong, tôi bán lại cho tôi với giá sáu trăm ngàn đôla, tôi trả ngay cho tôi bằng tiền mặt. Lấy trong số sáu trăm tám chục ngàn đôla ở tài khoản của Benharoun tại ngân hàng con con do một bạn của Lamm giữ ghế giám đốc - chi tiết này do các điều tra viên của Lavater cho biết - Sau khi rút sáu trăm ngàn đôla ra, hơn một chút vì phải trả lệ phí và tiền công cho ông Becknall, tôi than thở với giám đốc ngân hàng, thổ lộ những lo lắng và niềm hi vọng của tôi, với niềm tin sớm muộn những điều tâm sự này sẽ đến tai Lamm.
Thế là hắn gọi điện cho tôi. Kết thúc màn thứ nhất.
Màn thứ hai bắt đầu hơi sớm một chút vì có hai gã Tàu được coi là từ Sài Gòn tới San Francisco. Họ không giấu diếm: Sang Mỹ, tới California để kinh doanh về nhà đất và nhiều ngành khác. Họ cho biết: Được sự ủy quyền của nhiều đồng hương và đồng bào ở Việt Nam, ở Campuchia đang rất lo ngại trước sức tiến công của quân đội Bắc Việt. Họ đã gặp nhiều người kinh doanh nhà đất ở Los Angeles, ở Nam California, nhưng giá cả làm họ mất vía. Có lẽ ở mạn Bắc rẻ hơn, họ nghĩ vậy. Tình cờ họ gặp một người, người này cũng do tình cờ nốt, mách họ đến tìm Lamm đang ấp ủ một dự định. Toàn là sự tình cờ cả thôi, nhưng tôi đã mất vào đây hai chục ngàn đôla lót tay, nhưng thôi, cho qua chuyện này.
Hai anh Tàu bảo Lamm:
— Chúng tôi tìm mua đất ở San Francisco vì đây là thành phố có sáu chục ngàn người Hoa, chỉ riêng ở Chinatown. Mua để vài năm nữa, chưa làm ngay được, sẽ xây dựng hẳn một thành phố Tàu xinh xinh, người Tàu ở chung với nhau cùng vợ con gia quyến, tất nhiên vẫn trong vòng luật pháp của Tổ Quốc thứ hai nhưng giữ vững được những truyền thống tập tục của chúng tôi. Dự án của chúng tôi là dự án dài hạn. Chúng tôi còn ở lại Việt Nam và Campuchia chừng nào còn ở lại đấy được, Hi vọng còn nhiều năm nữa...
(Xin chú ý: Đây là một chiếc lò xo trong cái bẫy nhử tên Lamm: khoảnh đất Tamalpais không được phép xây cất trước tháng giêng 1976, còn phải đợi bốn năm!).
Lamm hỏi: “Khả năng của các anh?” Thực ra hắn đã biết khá rõ, - cả Becknall lẫn tay kinh doanh nhà đất nọ là người theo lệnh tôi đã dắt mối cho hai cậu Tàu đến gặp hắn, - đều cung cấp cho hắn khá đầy đủ tin tức rồi. Câu trả lời của Li và Liu, à quên, xin lỗi, của hai anh Tàu từ Đông Dương sang: “Có thể mua hai triệu đôla đất đai, nếu có...”.
Lamm bí mật điều tra, cuộc điều tra làm hắn tin tưởng hai anh Tàu thực sự có khả năng: Họ đã gửi vào nhiều ngân hàng San Francisco khoảng hai chục triệu đôla, và đã thực sự tung vốn vào một số nơi, ngoài ngôi nhà trên đồi Telegraph, họ còn mua một ngôi nhà ở Oakland và những nhà kho đồ sộ ở Berkeley (xin lưu ý: Mua thật sự, tuy không dính dấp đến bản thân tôi và kế hoạch đánh Lamm của tôi, mà vì Li và Liu trông cậy vào số vốn bốn mươi hai triệu của các cậu, lại muốn làm ăn lớn về điện ảnh nên đã tậu để an cư lạc nghiệp. Tôi chỉ tận dụng các sự kiện này thôi, không có vai trò gì trong đó).
Một tuần sau Lamm và Becknall cùng ăn tối. Lamm gợi chuyện về dự định của bọn Tàu đang tìm mua đất. Theo lời căn dặn trước, Becknall thốt lên:
— Thật ngu ngốc! Sao anh không bảo tôi hai tuần trước! Mấy anh bạn Sài Gòn này lại không vội xây cất mới tuyệt chứ! Tiếc thật!
— Sao mà tiếc?
— Vì anh chậm mất rồi. Tôi có mảnh đất rất thích hợp ở Tamalpais, nhưng có người vừa mua rồi.
— Ai vậy?
— Một cậu người Pháp khá thộn nhưng lại tự cho mình là nhà kinh doanh lớn, một gã Joseph Benharoun nào đó. Anh mà trông thấy chiếc nhẫn tức cười của hắn thố trên tay thì... Và những chiếc Cravate!”
Theo tính toán, Lam sẽ tìm cách tiếp xúc với chàng trai ngu ngốc tên là Joseph Benharoun
Kết thúc màn hai.
Màn ba khởi sự bằng cú điện thoại thứ hai ngày 14
— Ông Sidney Lamm? Joe Benharoun đây!
Im lặng. Tuồng như hắn đã quên mất tên tôi, như thể tôi ở xa tâm trí hắn hàng trăm dặm, tuy tôi biết chắc trong sáu ngày qua hắn bồn chồn mong đợi tôi gọi tới vì Li và Liu thúc giục cho đi xem mảnh đất Tamalpais, hai cậu còn dọa nếu hắn không thiết tha với họ, họ sẽ tới một công ty nhà đất khác hỏi mua sáu mươi hécta ở Vịnh Half Moon: “Không đắt đâu ông Lamm, chỉ suýt soát một triệu năm trăm ngàn đôla thôi”.
— A, anh Joe thân mến, khỏe không anh?
— Tôi cần gặp anh. Hôm nay? Hay mai?
Giọng tôi nghẹn ngào chưa từng có.
— Hôm nay không được sao? Thật vậy ư?
Đầu dây đằng kia, tên khốn kiếp trình diễn một cảnh phim tuyệt đẹp: “Sáng nay tôi không rảnh, hẹn hò chật cứng, anh biết thế là thế nào rồi đấy. Ồ, tiếc quá bữa trưa cũng bận rồi, bữa tối phải dự với ông thị trưởng, khổ quá, cả ngày mai nữa, nhưng để xem nào, nếu gấp quá... Ồ, tôi sẽ gọi lại cho anh sau...”.
Hai mươi phút sau hắn gọi lại, giọng quyến rũ chảy nước: “May thật anh Joe, tôi gỡ được rồi, mời anh đi thưởng thức vài món hải sản với tôi ở Aliotto, vì Scoma nó đóng cửa buổi trưa...”.
Hai người gặp nhau trước phong cảnh hữu tình của Fisherman và Golden Gate vương vấn dải sương mù với tiền cảnh là đàn cua trên đĩa. Đáp lại thịnh tình của hắn, tôi cũng khoản đãi hắn bằng tiết mục tôi đã chuẩn bị sẵn: Vừa lên mặt nhà kinh doanh đầy tự tin, bỗng chốc lại có vẻ mặt một chú nhóc người Pháp chán chường với những tham vọng của chính mình, đáng thương hại. Trong lúc đang nói, một điều gì đó đã xảy ra trong tôi: Tôi chợt thấy chính tên này đột ngột hiện ra trong kí ức, thò bộ mặt trắng bệch ra ngoài văn phòng bố tôi ở St. Tropez, đi vòng quanh nhà dưới các rặng thông để lên xe. Sau khi ném một cái nhìn hung bạo lúc đi ngang qua tôi. Chính tên này đã giết bố tôi, hoặc đã tiếp tay giết bố tôi, rồi sau đó lại phản bội ông lần thứ hai. Trong năm sáu giây đồng hồ lòng căm thù làm tôi choáng váng, người tôi run lên, đến nỗi tên Lamm nhận thấy sự xúc động đó, nhưng may mắn là hắn đổ tại những nguyên nhân khác.
— Trong người khó chịu phải không Joe?
Tôi uống ngụm nước, thái dương đầm đìa mồ hôi.
— Chắc những ngày vừa qua rất căng thẳng đối với Joe?
Chúng ta bỏ qua các chi tiết. Hắn nói: “Thời gian gần đây tôi quá bận nên không có thì giờ nghiền ngẫm vấn đề của anh...” Vấn đề gì? Dĩ nhiên hắn biết rõ cảnh ngộ gay go của tôi: Sáu trăm ngàn đôla nằm chết trong mấy năm nữa. “Anh mắc kẹt rồi anh bạn nhỏ thân mến! Nói ra thật buồn, nhưng nó là như thế. Tuy vậy, vì những lí do anh đã biết...”
Tóm lại, vì những lí do tình cảm, và cũng vì món gia tài ông bố để lại cho phép hắn có thể gánh chịu đồng vốn nằm chết bốn năm không sinh lợi, hắn thuận mua lại giúp tôi mảnh đất Tamalpais.
— Năm trăm ngàn Joe. Tôi không trả hơn được. Tính tài tử và tình yêu thiên nhiên cũng có giới hạn.
Tôi làm mặt giận đứng phắt dậy ra về.
Hai giờ sau hắn lại gọi về văn phòng tôi ở Embarcadero. Sau đây bạn đọc sẽ biết vì sao hắn vội vã đến thế.
— Mẹ kiếp, anh làm sao vậy Joe?
Lần thứ hai trong ngày chúng tôi gặp lại nhau, lần này trong tiệm rượu phố California.
— Anh Joe này, tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi định lập mẹo với anh nhưng không thành, anh ranh ma hơn tôi tưởng. Thôi, xin lỗi nhé. Thực ra, đó là vì tôi đã nghĩ đến chuyện bốn năm nữa bán lại cho ai đó là mình cũng kiếm được chút đỉnh, không nhiều lắm, nhưng cũng được tí tí. Nhưng thôi, mình làm chuyện này đâu phải vì đồng tiền. Hết giận chưa?
Hắn mỉm cười, nước da rám nắng, rất lịch thiệp, quyến rũ, đặc vẻ dân San Francisco trong phim.
— Sáu trăm mười ngàn đôla vậy. Giá anh đã mua.
Tôi dỗi:
— Sáu trăm mười ngàn? Ít ra tôi cũng kiếm được vài đồng.
Hắn cau mày, trong khoảnh khắc ấy tôi đâm hoảng, nghĩ bụng có lẽ mình đã đi quá xa. Nhưng hắn bỗng cười phá lên:
— Đồng ý, cậu bé người Pháp quỉ quyệt!
Ngay hôm đó, ngày thứ ba 15 chúng tôi kí hợp đồng, hắn trả tiền ngay: Năm trăm năm chục ngàn đôla lĩnh ở công ty Panama (do tôi dựng lên để dùng trong vụ này) và sáu chục ngàn tiền mặt. “Anh đòi tiền mặt làm gì?” Tôi lúng búng giải thích về ông chú bên Algeria, về công nợ... Hắn đã được ngân hàng chung của chúng tôi tiết lộ rằng tài khoản Benharoun đã gần cạn kiệt, nên hắn cho rằng tôi định mánh mung gì đó và bị thất bại. Hắn càng vững tin tôi chẳng qua chỉ là một thằng ngu có nòi.
Xin nói riêng với bạn đọc: Tôi vừa bán cho hắn mảnh đất chưa được phép xây cất với giá sáu trăm mười ngàn đôla, sau khi đứng tên công ty Bahamas của tôi mua với giá có hai trăm năm chục ngàn. Kết quả đã khá đẹp, nhưng cuộc giao đấu mới chỉ bắt đầu.
Và để đánh dấu màn thứ ba này, tôi để hắn trả tiền rượu.
*Màn thứ tư đã bắt đầu. Tính theo thứ tự thời gian, nó bắt đầu trước cả màn vừa rồi, theo một cách nào đó. Bữa ăn trưa ở tiệm Aliotto giữa tôi và Lamm diễn ra ngày thứ ba. Từ thứ tư trước, tức là một tuần trước đó, hai cậu Li và Liu núp dưới danh nghĩa Hoa Kiều từ Sài Gòn sang đã thúc Lamm cho đi xem đất ráo riết đến nỗi hắn đành nhượng bộ. Hắn đánh xe riêng chở họ đi, hai cậu thộn giả vờ nói thứ tiếng Anh giả cầy khủng khiếp, nói với nhau phần lớn bằng tiếng Tàu. Nói là đến xem đất, nhưng họ xem ra xem, đi ngang đi dọc trong mấy giờ liền, nhảy cẫng lên vui vẻ như hai con chó Fox lùn. Tuyệt vời, đúng thứ chúng tôi đang cần, họ bảo Lamm như vậy khi lưỡi tên này còn đang thè dài ra vì phải chạy theo hai cậu. Rồi nói tiếp với vẻ ngây thơ không thể tưởng tượng được: “Xin tiết lộ để ông biết: Chúng tôi đã quyết định mua mảnh đất ở vịnh Half Moon, chiều nay là kí xong. Nhưng món hàng của ông hấp dẫn hơn. Đồng ý mua. Nhưng không mua với giá ông đưa ra. Hai triệu, quá đắt. Chỉ một triệu hai trăm ngàn thôi, không hơn”.
Tất cả bằng thứ tiếng Anh lủng củng, do hai cậu thộn thả sức pha chế theo kiểu cách hết sức độc đáo, chỉ có Chúa mới biết họ có bịa quá mức hay không.
Xin ghi nhận cái cách họ lái câu chuyện tới vấn đề giá cả sang nhượng. Trong thực tế Lamm chưa lần nào đặt giá. Còn hai cậu thì hết sức tránh hỏi về giá cả. Chỉ có một lần nói đến tiền, đó là Lamm hỏi về khả năng của khách hàng, Li và Liu trả lời: “Hai triệu đôla”. Đến hôm nay, sau khi xem đất, hai cậu giả bộ coi giá đó do Lam đặt ra từ trước. Trong lúc chuẩn bị kế hoạch, Li và Liu tỏ ý không thể có sự hiểu lầm như thế được nhưng tôi bảo: “Cứ thử xem, có mất gì đâu!”.
Sự thật thì khi nghe nói con số một triệu hai trăm ngàn, Lamm đứng trước ba hướng giải quyết. Hắn có thể cãi là chưa hề nói đến tiền nong, bây giờ bàn bạc tính toán với nhau xem - một nhà kinh doanh tử tế (chà, chà...) sẽ xử sự như vậy - hắn có thể nín thinh coi sự hiểu lầm kia là của trời cho, hắn có thể vật nài đòi thêm, vốn là một tên gan lì tướng quân và vô đạo đức, tuy làm đầu nậu trong ngành xây dựng, hắn chọn hướng thứ ba.
— Không thể dưới triệu rưỡi.
Sau này Li và Liu kể lại: Lúc đó hai cậu giả bộ bàn cãi với nhau bằng tiếng Tàu, kéo dài không dứt cốt để nuôi câu chuyện và nhất là để tránh khỏi phá lên cười như điên, họ đọc cho nhau nghe bài thơ từ thế kỉ XVI thuật lại những nỗi gian truân xé lòng của một nữ nhân vật bị bọn người rồng săn đuổi. Mãi mới nói được:
— Ngã giá một triệu năm trăm chục ngàn. Nhưng với điều kiện ông chịu phi tổn làm đường và rào xung quanh đám đất.
— Đồng ý! - Lamm ngỡ mình nghe lầm và tự nhủ vận may kì diệu lâu nay vẫn tin tưởng và mong đợi cuối cùng đã đến.
— Chúng tôi muốn có bức tường xây quanh và bốn cửa ra vào. Phải ghi tất cả vào hợp đồng!
Được thôi, không được phép xây cất trên đó, nhưng chẳng có điều khoản nào cấm đoán việc quây rào.
— Đồng ý! - Lamm nhận lời.
Sự ưng thuận trị giá chín mươi lăm ngàn đôla, Li và Liu đòi làm những chiếc cửa đồ sộ có rồng chầu theo mẫu họ đã có sẵn - sự trùng hợp thật lạ - và hàng đàn rồng trên tường rào cao trăm mét, cứ mỗi trăm mét rào phải có một con rồng. Lúc ấy Lamm chưa hiểu ý nghĩa của chi tiết này. Hắn đang lo nghĩ đến chuyện khác: Hắn đang bận bán mảnh đất chưa do hắn làm chủ sở hữu, tuy đã hứa nhưng Benharoun, vẫn chưa gọi lại, và chuyện này diễn ra ngày thứ tư trong khi phải đến thứ ba tuần sau hắn mới mua được đất từ tay Benharoun. Nên hắn thấy lo lắng bồn chồn, và sẽ tỏ ra vội vã khi bàn tính chuyện sang nhượng với tôi. Hắn hỏi hai cậu Tàu:
— Các anh định bữa nào ký hợp đồng?
— Lất nhanh, chúng tôi phải ti Sài Ghềnh lất nhanh tể thăm ông pà êu quí.
Lamm tủm tỉm. Hắn đã quen với thói nhào lộn này rồi, đã chứng kiến nhiều cuộc như thế. Việc của hắn bây giờ là thật nhanh chóng tìm gặp tên ngu si đần độn Benharoun, mua lại mảnh đất kia với giá hời. Vả lại, chính tên ngu si đần độn này sắp gọi đến ngay đây.
Chẳng may cho hắn: Benharoun biến đi đâu mất trong sáu ngày liền và chỉ xuất hiện vào thứ ba tuần tới. Lúc này Lamm chưa biết điều đó. Hắn đưa hai cậu Tàu trở về San Francisco. Hai cậu thộn đòi hắn phải sớm khởi công làm đường xây tường. Lúc đầu Lamm khước từ: “Tôi không thể xuất khoản tiền như thế mà không có đảm bảo. Ngộ nhỡ các anh không mua nữa?”. Họ thỏa thuận Li và Liu trả trước một trăm năm chục ngàn đôla, Lamm trao bản cam kết bán đất rút gọn, chỉ ghi tọa độ mảnh đất thuộc sở hữu chủ Elbert tại Tamalpais. “Có điều là”, hai cậu Tàu nói ngọng nghịu khó hiểu, “chúng tôi phải lên đường ngay thứ hai tuần tới, ngày 14, nên nhất thiết phải hoàn tất giấy tờ trước ngày đó”. - “Thời hạn quá gấp!” Lam nằn nì - “Người chủ mảnh đất vịnh Half Moon sẵn sàng kí ngay bây giờ”, các chàng Con Trời đáp lại. Lamm phải nhượng bộ, chắc mẩm sẽ giật được của tôi trước kì hạn đó. Nhưng hắn sẽ không làm được chuyện này vì như bạn đọc đã biết, tôi chỉ xuất hiện với cái tên Benharoun, vào ngày hôm sau. Tuy nhiên lúc này vì sợ hỏng ăn nên trong ngày thứ hai, 14, hắn đã kí bản cam kết bán đất, nhận một trăm bốn lăm ngàn đôla và do đó phải thực hiện cái công trình rào chắn theo đòi hỏi bên mua. Và tất nhiên, vì không thể bán trong ngày 14 một thứ không thuộc quyền sở hữu, hắn viện cớ giờ kí kết quá muộn nên để ngày lấn sang thứ ba, 15.
Dưới danh nghĩa công ty Panama tôi kí bán đất cho tên Lamm ngày thứ ba, 15. Ngày hôm sau 16 tôi tới Sacramento thủ phủ và nơi đóng các cơ quan chính quyền bang California với chiếc cặp đựng sáu chục ngàn tiền mặt của hắn đưa. Các sấp bạc vẫn còn nguyên băng bảo đảm mang dấu ngân hàng của hắn.
Trước khi rời San Francisco tôi đã hoàn tất mọi thủ tục giải thể công ty Panama, toàn bộ khoản có của công ty gồm năm trăm sáu chục ngàn đôla tiền bán đất được chuyển vào một tài khoản đánh số ở Bahamas
Chiều thứ tư, 16, tôi gửi sáu chục ngàn tiền mặt vào tài khoản của người ở đây tôi gọi là gã Sacramento. Trên thực tế tôi không tự mình đi mở tài khoản, nhường vinh dự đó cho bạn Sasplan; nhân dịp này anh ta chưng một đôi kính đen và một bộ ria giả. Trong lúc bốc lên anh ta còn định dán thêm một túm râu nhưng tôi phản đối: Vốn dĩ bộ mặt anh ta đã có vẻ tướng cướp rồi, thêm vào sợ người ta tưởng anh vào cướp ngân hàng.
Ngay từ tối thứ hai 14, Li và Liu đã rời San Francisco đi Tokyo có việc riêng. Chi tiết về ngày giờ lên đường của họ rất quan trọng. Trên máy bay hãng Pan Am, mọi người đều chú ý đến họ: Phi hành đoàn chẳng mấy khi có dịp chở trên đôi cánh của mình những hành khách ngồi ghế hạng nhất, có hai người nhưng mua những mười hai chỗ chỉ để được thoải mái chơi cờ trên chiếc bàn cờ mỗi cạnh dài hai mét; bàn tháo rời ra được, quân cờ điều khiển từ xa.
Đến Tokyo hai cậu có ngay những cuộc gặp gỡ làm việc. Cũng là chi tiết rất quan trọng. Cộng vào với hành tung lạ mắt trên chiếc máy bay. Tất cả đều chứng minh không thể bàn cãi gì được rằng ngày thứ ba, 15, hai cậu không hề có mặt ở San Francisco nên không thể đặt bút kí vào bản cam kết bán đất, do đó bản cam kết này đã bị đề ngày lấn sang hôm sau, vì vậy nó không hợp pháp.
Li và Liu sẽ ở xa San Francisco trong nhiều tuần lễ vì những công việc hoàn toàn riêng của họ. Tuy nhiên, qua tay những người được ủy quyền, họ vẫn không ngừng gây sức ép buộc tên Lamm phải thực hiện đầy đủ và nhanh chóng các công trình qui định trong bản cam kết đã kí.
Công trình sẽ hoàn tất ngày 21 tháng chạp.
*Trong những ngày đầu tháng chạp ấy, tôi trọ ở đây, thuê phòng trong khách sạn Fairmont dưới tên thật hẳn hoi: Cimballi. Tại đây, trên những đỉnh cao uy nghiêm của Nob Hill, tôi gặp người tên là gã Sacramento. Cuộc đấu không dễ dàng, và nếu không dựa vào hoạt động có hiệu quả của các điều tra viên do đồng nghiệp của Marc Lavater cung cấp.
— Anh định dọa tôi chắc?
— Mới cách đây vài hôm anh vừa nhận sáu chục ngàn đôla. Số tiền vừa do Sydney Lamm rút ở ngân hàng của hắn ra hôm trước.
Nhân vật cỡ bự này sửng sốt, chối, rất thành thực và chưa biết có tiền đổ vào tài khoản của mình. Tôi dí vào mũi hắn tờ biên lai ghi nhận số tiền mặt và nhiều giấy tờ khác tuy không có mấy ý nghĩa nhưng ít ra cũng chứng minh hắn có tài sản đánh số tại một ngân hàng Thụy Sĩ và một nửa ở ngân hàng Nassau. Dù không thuyết phục được cũng làm hắn dịu giọng. Tôi nói:
— Chỉ yêu cầu anh nghe tôi.
— Anh muốn tôi phải làm gì?
— Trước tiên, xin nhận cho một trăm ngàn đôla của tôi đưa cho anh xài đỡ, tùy anh thích phương tiện chi trả nào cũng xong. Một. Hai là: Gửi trả lại Sydney Lamm số tiền gã cả gan gửi cho anh. Ba: Anh làm việc đó công khai, làm thật rùm beng náo loạn lên cho. Bốn: Cũng làm rùm beng như thế để thiên hạ biết rằng tên khốn kiếp kia định mua anh nhằm để anh can thiệp vào miếng đất Tamalpais, đòi quyền xây cất trên đó. Năm: Anh vận động thật mạnh mẽ, có hiệu quả và hết sức công khai đòi chính quyền tuyên bố: Vĩnh viễn không được xây cất trên miếng đất Elbert ở Tamalpais, biểu tượng thiêng liêng cho di sản quốc gia về sinh thái của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Nhân tiện xin nói luôn, làm như thế anh sẽ tỏ ra là con người liêm khiết, trở thành vệ sĩ của thiên nhiên, người chiến sĩ đấu tranh quyết liệt chống tham nhũng và sẽ rất có lợi cho sự nghiệp chính trị của anh. Thêm vào đó, được nhận một trăm ngàn đôla trong bí mật hoàn toàn. “Dân chủ muôn năm”.
Tin này vừa được phơi bày trên trang nhất các tờ báo, tốp luật sư được Li và Liu giao trách nhiệm bảo vệ quyền lợi của họ lập tức nhảy vào vũ hội: Phát đơn kiện Lamm tội lừa đảo bằng nhiều thủ đoạn: Không báo cho khách hàng biết việc cấm xây cất (tờ cam kết bán đất rút gọn không ghi điều này), nhất là đã bán từ thứ hai ngày 14 mảnh đất mãi đến 15 mới mua về tay mình, là một việc sai trái. Tình thế của Lamm trở nên hết sức bi đát khi người ta phát hiện, gã có tên là Benharoun bán mảnh đất cho hắn với giá sáu trăm ngàn đôla theo lời hắn khai thực ra không hề tồn tại: Các phiếu đăng kí nhập cảnh không hề có vết tích của gã. Càng nguy ngập hơn khi có một tay nhà báo có ác ý, kì thực anh ta nhận được cú điện thoại của một kẻ nặc danh - đây là lần tham gia tốn ít tiền nhất của tôi - gợi ý rằng cả công ty Bahamas đã mua đất lần đầu lẫn công ty Panama đã đứng ra mua lại rồi bán cho Lamm với giá sáu trăm ngàn đôla đều là những công ty do Lamm dựng nên. Sao lại không? Cả hai công ty đều bị giải thể chẳng còn lại dấu vết. Tay phóng viên còn đế thêm: Xét đến cùng, đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn tên khốn kiếp Lamm thực hiện để trấn lột mấy chú Tàu khốn khổ, nạn nhân của cộng sản Việt Nam. Lamm đã tìm cách đẩy cho họ mảnh đất lấy một triệu rưỡi đôla, mới mua cách đây chưa đầy hai tháng mất có hai trăm năm chục ngàn!
Quân bip bợm! Gã Sacramento thấy ngày bầu cử đến gần - Lúc nào mà chẳng có ngày bầu cử sắp đến - bèn ra sức bắn phá kịch liệt. Gã hoạt động đến là giỏi. Tôi cũng không chịu kém, đến tận thực địa Tamalpais lâu nay chỉ mới ngó qua. Thiên nhiên ở đây đẹp thực sự, thật đáng căm giận kẻ nào dám xây cất tại đây bất cứ cái gì làm hỏng mất vẻ đẹp đó. Tôi moi được một cụ già và một con chó chăn giữ ba bốn chú cừu. Tôi làm những việc cần thiết: Cả người và chó, và cừu đều lên truyền hình, “đấy, những sinh mạng mà cuộc sống bị họ đe dọa! đấy, những kẻ đang bị bọn Sydney Lamm tiến công!” Tôi bỏ tiền thuê phát sóng, và nặn ra nước mắt của nửa dân California.
Tất cả những cái đó khiến Sydney Lamm khốn đốn. Mặc dầu hai cậu Tàu tỏ ra độ lượng - không phải vì tình thương mà vì Li và Liu chưa hề đặt chân đến Sài Gòn bao giờ nên không muốn được thăm hỏi nhiều - nên đã rút đơn kiện với điều kiện tên Lamm chịu hoàn trả một trăm năm lăm ngàn đôla cộng với khoản bồi thường cũng bằng chừng ấy nữa. Gã Sacramento cũng chấp nhận hòa giải, với hai trăm ngàn đôla cho vào quĩ trẻ em tật nguyền và các quĩ từ thiện khác. Lamm thoát nạn, chỉ phải chịu xử phạt về nguyên tắc. Nhưng cũng chết dở: Hắn mất trong vụ này độ một triệu một trăm ngàn đôla theo ước tính của tôi. Tôi kiếm được có hai trăm ngàn. Vì phải chịu quá nhiều phí tổn.
Dù sao Lamm vẫn còn mảnh đất Tamalpais. Hắn vẫn là chủ nhân. Và vẫn còn quyền lợi được đến ngắm nghía hàng trăm con rồng chầu, một đàn rồng thật sự ghê tởm!
Phần việc còn lại do gã Sacramento ra tay. Gã cao giọng tuyên bố:
“Không được xây cất trên miếng đất này trong năm trăm năm nữa!” Giọng gã run lên trong cơn phẫn nộ tràn trề đạo đức, gã, “Người Liêm Khiết” không ai mua chuộc nổi!