Chương 4
Tôi đã thỏa thuận với Robert Zarra giữ liên lạc thường xuyên. Hắn đòi tôi phải có cách nào để khi cần hắn có thể gặp ngay được, tuy điều đó có thể sau nhiều tháng nữa mới xảy ra. Cuối cùng chúng tôi ấn định một số máy ở Las Vegas, thỉnh thoảng tôi sẽ gọi tới đấy báo chỗ đang ở và thời gian ở đó.
Đã qua nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng kể từ khi tôi gặp Zarra ở Nassau trong một buổi đi câu cá sôi động. Tưởng việc này đã bị chôn vùi, tôi đánh dấu chữ thập cạnh số tiền một triệu đôla đáng lẽ hắn phải trả cho tôi. Nhưng tôi đã làm khởi động một trình tự khắc nghiệt. Trong những ngày đầu tháng chạp ở khách sạn Fairmont trên đồi Nob Hill, bữa tôi vừa mới bàn cãi với gã Sacramento xong thì điện thoại reo, giọng người lạ:
— Người bạn câu cá với anh ở Bimini nhờ tôi gọi cho anh. Anh còn nhớ người đó không?
— Nhớ.
— Anh ta hỏi anh có tạt qua Las Vegas được không?
— Bao giờ?
— Càng sớm càng tốt. Chỉ mất độ vài tiếng thôi.
Tôi nghĩ rất nhanh. Đợi làm gì nữa?
— Mai.
— Sẽ giữ cho anh dãy phòng ở khách sạn Caesar.
Ít nhất họ cũng tỏ ra chu đáo. Tôi đến Las Vegas vào khoảng trưa, mọi việc xảy ra tuồng như họ mắc camera theo dõi tôi ngay cả trong buồng tắm: Tôi vừa bước ra khỏi gương sen khoác chiếc áo choàng lên vai đã thấy họ kéo đến. Ba người, nhưng chỉ một gã ra lời khoảng ba lăm tuổi, giòng giống La Tinh, ria tóc được tỉa tót bảnh bao, vai rộng nhưng không cao hơn tôi mấy. Có thể tên gã là Capone hoặc Palermo, ở đây tôi gọi là Ximenez.
— Thưa ông Cimballi, công việc của chúng tôi là tổ chức và duy trì những cuộc bãi công tự phát và hợp pháp của người lao động. Hiện chúng tôi đang hoạt động và xúc tiến mạnh ở Nam Mỹ. Chúng tôi được biết ông rất quan tâm đến công việc của chúng tôi.
Gã có cặp mắt đen, tròn, khít nhau nhìn chằm chằm không động đậy trông rất lạ, gây ấn tượng mạnh. Nhắc lại lời gã như vừa rồi thật ra tôi làm thay đổi tính cách gã. Trong thực tế gã hóm hỉnh như cái cối xay rau. Nếu vô phúc tôi cắt ngang giữa chừng câu gã đang nói, gã liền nói lại từ đầu với thái độ nghiêm trang chết người. Rõ ràng gã được người ta sai đến báo cáo với tôi để làm tôi vững tin rằng một triệu đôla tôi đã đưa và triệu nữa tôi còn phải nộp không bị tiêu phí vô ích. Và giải thích cho tôi hiểu tại sao, như thế nào, trong những hoàn cảnh mà gã và bọn tay chân sẽ tập trung cố gắng nhằm phá các mối lợi của nhóm Hovius và Donaldson ở Chile. Gã nắm được bản danh sách tổng hợp tất cả các mối lợi đó, không bỏ sót một nhà máy, một chiếc xe tải, thậm chí một máy chữ nào của chúng. Nhân tiện cần nói rõ: Nhờ vậy tôi đánh giá rõ hơn mức độ thâm nhập vào Chile của Hovius, và tên cộng tác viên người Scotland. Bắt đầu từ một phát kiến của Hovius, một nhân vật lạ lùng người Áo Hung mang quốc tịch Argentina. Tuy hắn rất thân thiết với các chiến hữu trong nước và hầu hết các nhà độc tài Châu Mỹ La Tinh nhưng lại hãnh diện được là bạn thân của Castro và thời niên thiếu của Guevara, những điều mà Lavater báo cáo là cần phải xác minh. Hình như hắn tin chắc một ngày kia “Chủ nghĩa đế quốc Mỹ” sẽ lùi bước, bắt chước cách nói của Castro. Và làm mọi người tin như hắn rằng, ví dụ ở Chile, có đến ba phần tư các công ty vô danh thực ra là của một nhóm duy nhất gồm ngân hàng Rockefeller, ITT, ngân hàng Edwards, ngân hàng Nam Mỹ và ngân hàng chỉ có trên lý thuyết của Chile; và làm mọi người tin thêm rằng lợi nhuận do các công ty Bắc Mỹ như Bethlehem Steel, Anaconda Copper thu được ở Chile nhiều gấp bốn lần tổng sản lượng quốc dân của nước này. Hovius tự coi là sứ giả thực hiện nền kinh tế thống nhất của toàn Châu Mỹ La Tinh do hắn làm trung tâm, nhằm phục vụ lợi ích của hắn, tất nhiên là làm thiệt hại bọn Bắc Mỹ, về lập trường chính trị hắn cũng khuynh chủ nghĩa xã hội như Robinson Crusoe, còn mụ vợ người Chile lại thiên tả, điều thật tức cười khi biết rằng mụ đang trị vì độ hai chục đầy tớ.
— Trong lúc này, - Ximenez nói, - chúng tôi có ý để họ yên, cốt cho họ tin tưởng. Rồi bất thình lình giáng đòn xuống, làm nổi bùng một cuộc bãi công làm họ tê liệt hoàn toàn. Và cuộc bãi công kéo dài, kéo dài...
Hovius dám chấp nhận rủi ro, lạ hơn nữa là đã kéo theo được Donaldson. Hắn cho rằng với việc Salvador Allende lên nắm chính quyền một kỉ nguyên mới sắp bắt đầu, đã có dấu hiệu một đợt triều dâng sẽ đưa hắn cặp bến. Hắn cùng với Donaldson bỏ vào đất nước bị xâu xé này đến ba chục triệu đôla, theo ước tính của tôi và Lavater. Tuy không tán thành việc tôi nhờ đến tay Mafia; cùng với CIA là kẻ chủ mưu những cuộc bãi công ở Chile, nhưng Lavater nhất trí với tôi trong đánh giá tình hình: “Cả Hovius và Donaldson đều đã lún rất sâu. Tuy vậy chúng vẫn còn có khả năng rút được chân ra, dù bị thua thiệt rất nhiều tiền nhưng vẫn thoát ra khỏi trận lộn ẩu mà không bị đổ vỡ hết. Trò chơi nhằm giữ chân chúng một thời gian đầu bên Chile bằng cách nhử cho chúng lầm tưởng có thể đứng vững bên đó dù cho vật đổi sao dời. Đến một lúc nào đó chúng sẽ nhúng sâu đến nổi không thể bỏ cuộc được nữa. Lúc ấy chúng chỉ còn nước hoặc thắng hoặc chết, lâm vào cảnh bỏ thương vương tội, chúng sẽ buộc phải quẳng thêm vốn vào. Không có cách nào khác. Nhưng của cải không phải thứ bất tận trong tay chúng. Cùng lắm. Hovius có thể thuyết phục Yahl can thiệp, nhưng tôi không tin chắc điều đó có thể xảy ra. Vì Yahl thính nhạy hơn ai hết sẽ đánh hơi thấy ngay tình thế nguy ngập. Và sẽ không ngần ngại bỏ rơi những kẻ cộng tác với hắn. Hắn không phải con người đa cảm.
— Này Franz, có lẽ sự can thiệp của anh trong vụ này chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Nhưng biết đâu đấy! Có khi đó lại là cú kết liễu, là giọt nước làm tràn bình nước.
Ximenez chăm chú nhìn tôi, tôi bỗng nhận ra hắn đã ngừng nói được mấy giây rồi.
— Điều tôi đòi hỏi là các anh phải hành động như thế nào đó để chúng bị sa lầy đến tận cổ không có đường nào thoát. Phải giăng bẫy theo hướng đó.
Cặp mắt đen tròn chằm chằm đáng ngại dán vào tôi với vẻ sửng sốt lạnh băng:
— Thưa ông, đó chính là điều tôi vừa nói là sẽ làm bằng được.
*Vài ngày nữa đến lễ Noel. Đột nhiên ý nghĩ phải ở lại một mình tại California, vắng Li và Liu làm tôi không chịu nổi. Việc xử tên Lamm đang tiến hành theo đúng dự tính, bẫy đã gương sẵn và sắp sập rồi, tôi có thể rời đi nơi khác, vả lại cuộc gặp vừa rồi tại khách sạn Caesar ở Las Vegas vẫn đang đè nặng tâm trí, nó làm tôi mệt đừ như sắp ốm.
Ngày 20 tháng chạp tôi trở về Paris, viếng thăm trước tiên ngôi nhà trên đại lộ Ségur. Chỉ thấy ông “Bố Dượng Vợ Tương Lai” ở nhà một mình. Mẹ con cô Catherine không có mặt ở Paris. Ở đâu? Ông ta ngập ngừng không cho biết, chắc bị nghẹn lời vì thấy tôi đáng phục và đáng yêu quá đỗi. “Catherine vừa mới tròn mười tám tuổi. Hãy để nó yên!” Nàng ở đâu? Tranh luận một lúc, dàn hoà với nhau, cuối cùng ông mới chịu hở ra là hai mẹ con sang Maroc tới Marrakech mừng lễ Giáng Sinh, chính ông cũng sang đó sau vài ba ngày nữa. Tôi nhảy lên chuyến bay đầu tiên, xuyên qua bầu trời cuối năm xám xịt lạnh lẽo không chịu lấy đi giùm tôi khối u sầu đè nặng trong lòng, tôi gặp lại Catherine và bà mẹ trong bộ áo tắm, cả hai đều xinh đẹp như nhau giữa khung cảnh tuyệt diệu vùng La Mamounia.
— Bố dượng em, ông xã bà, đã tha thiết vật nài tôi dự tối réveillon với bà và cô. Nhưng hình như ông lại khẩn khoản vật nài tôi đừng tới. Ông đã lấy thân mình cản bước tôi vượt qua được trở ngại. Xin tiết lộ điều bí mật này: Tôi vô cùng sung sướng bội phần được gặp bà và cô. Thật may cho tôi quá, tình cờ sao lại qua Marrakech ngày hôm nay trên đường từ Bourg Bresse đi Sioux Falls.
Tôi có mang theo quà biếu. “Mẹ Vợ Tương Lai” được món đồ chơi bằng sứ, vùng Amsterdam, năm 1771; “Mẹ Vợ” thích chí vì bà chơi sưu tập đồ cổ, xác định đó là một Oude Loosdrecht hoặc một thứ đại loại như vậy. Bà mắng tôi: Thằng khùng, món quà này quá đẹp. Rồi ôm hôn tôi như thể là mẹ tôi, làm dây trong tôi một cảm giác không bình thường.
Mới ngày 21 tháng chạp “Bố Dượng Vợ Tương Lai” lại không có ở đây, trừ khi ông ta đã cải trang thành lạc đà binh để rình tôi, nên chúng tôi kéo nhau đi một vòng sang bên kia dãy Atlas, theo hướng chính nam về phía sa mạc, thăm Ouarzazate và Tineghir. Khách sạn ở Tineghir có hàng hiên rất rộng nhìn ra cảnh ốc đảo, cảnh hoàng hôn tuyệt vời. Tối hôm tới đây, bà mẹ thu xếp để hai người ở đấy với nhau vài phút. Bà nói:
— Tôi có chuyện nói với anh, không gấp gì nhưng vì anh hiện ra rồi biến mất nhanh đến nỗi tôi không tin mình có kịp thì giờ nói trọn câu với anh, nên phải nói ngay, về việc Martin Yahl. Anh Franz này, tình cờ tôi quen biết Yahl từ lâu rồi. Tôi biết vì sao anh ghét lão, biết rõ hơn anh tưởng cơ, nhưng nó không phải là chính. Cái chính là điều này: Cách đây chưa lâu, vợ chồng tôi dự một bữa ăn tối có Yahl cùng ăn. Trong câu chuyện có nhắc đến tên anh hoặc gia đình anh. Tôi nhanh chân sút ngay một cú dưới gầm bàn, cú sút có thể giúp đội tuyển Pháp thắng đội tuyển xứ Wales trong giải Năm Quốc Gia. Ông nhà tôi trông thế nhưng đến nỗi quá ngu, ngồi im re, tuy ông cũng cảm thấy rõ như tôi: Lão Yahl căm anh lắm, căm như con bệnh tâm thần hoang tưởng ấy, cũng như anh tỏ ra căm ghét lão ta. Tôi không thích thế, tình hình này làm tôi sợ. Tôi muốn nói với anh hai điều; điều thứ nhất, anh phải cẩn thận, một người như Yahl là địch thủ đáng gờm đấy, điều thứ hai liên quan đến Catherine và anh. Tôi cũng mong muốn anh cưới Catherine làm vợ, nó không phản đối đâu, trái lại là khác. Nhưng hai mẹ con thống nhất với nhau: Chưa cưới bây giờ, chừng nào anh vẫn còn trong tình trạng này.
*Tháng giêng tôi trở lại San Francisco. Vụ tên khốn kiếp Sidney Lamm, tên đần độn vô liêm sỉ kết thúc trong mùa xuân này.
Thời gian trôi qua, tôi chẳng làm được việc gì ra hồn. Li và Liu khám phá được một đạo diễn trẻ họ coi là bậc thiên tài đang mơ làm bộ phim siêu vĩ đại, diễn tả cuộc chiến tranh trên các vì sao giữa những thế giới tưởng tượng trong tương lai huyền thoại với những cảnh trí quá sức tưởng tượng và những nhân vật làm khán giả ngủ gật. Dự án này làm hai cậu thộn mê mệt.
— Các cậu đã có lần nói với mình về một trò giông giống thế này rồi thôi?
— Có, nhưng bây giờ sẽ thực hiện. Chúng tôi sẽ đầu tư.
Họ bỏ vốn khắp nơi, nhất là bên Nhật nơi họ tiếp xúc với một xí nghiệp điện ảnh đang dự định làm nhiều bộ phim hoạt hình cho các buổi phát sóng dành cho thiếu nhi của đài truyền hình. Đầu tư vào sản xuất robot ở đây và ở khắp nơi, vì đây là Li và Liu. Ngôi nhà ở đồi Telegraph, kho hàng ở Berkeley đầy tràn robot. “Anh Franz đến làm ăn với chúng tôi”. Tôi cân nhắc, cuối cùng từ chối, tôi không làm ăn được với robot.
Thời gian qua đi, tôi càng thấy căng thẳng, băn khoăn, gần như lo lắng. Đến Las Vegas thêm hai lần nữa, nghe báo cáo kết quả của việc bỏ vốn như nghe hãng quảng cáo báo cáo với khách hàng. Những kẻ thuyết trình với tôi luôn thay đổi lời lẽ nhưng cảm tưởng của tôi vẫn thế: Hiệu quả chỉ là con số không lạnh lẽo, chúng thích thú coi thường thằng cha tài tử là tôi; và càng ngày tôi càng thấy rõ hơn là mình đã lao đầu và cuộc phiêu lưu trong đó mình tỏ ra bất lực, nó vượt quá khả năng của tôi, khác lạ với sở thích của tôi, vì cuối cùng khi kết thúc tôi sẽ trở thành nạn nhân theo cách này hoặc cách khác. Nhưng không thể lùi lại được nữa. Thật điên rồ!
Những kẻ tiếp chuyện tôi cam đoan mọi sự điều tốt đẹp, “trong khung cảnh nền kinh tế của nước này đang suy thoái”, nhóm đang “bị tôi hãm hại” thật sự phải bị động lao theo một chiến lược được đặt ra với tác dụng nhấn chìm ngày càng nhiều vốn liếng của chúng.
— Thưa ông Cimballi, số vốn đó dù lớn đến đâu cũng sẽ mất tiêu hết, đảm bảo như vậy. Chuyện này sẽ làm chúng mất rất nhiều tiền.
Họ nhấn mạnh: Sẽ thực hiện đầy đủ lời cam kết của Robert Zarra, người đại diện của họ. Ngụ ý: Này Cimballi, hãy thực hiện đúng lời cam kết của anh, chúng tớ không chịu để anh quịt đâu! Tôi không nghi ngờ điều đó.
***Mùa xuân, Sidney Lamm vào tù, tôi rời San Francisco, đi Bahamas. Ở đấy cũng theo dõi được mọi diễn biến bên Chile không kém ở bất cứ đâu. Để giết thì giờ, tôi buôn bán qua quýt, làm quen dần với cơ chế thị trường chứng khoán, đổi mark lấy đôla, mua franc Thụy Sĩ bán đồng yên, mua florin bán đôla hoặc vàng, cứ thế quay vòng liên tục. Cũng hay hay, và có lãi, chẳng nhiều lắm nhưng cũng đủ trả tiền trọ và vé máy bay.
Robert Zarra đã đi khỏi Nassau. Vòng tay che chở của bọn Mafia không đủ chắc, hắn đã quá lộ mặt, cảnh sát Mỹ bắt đầu để ý. Hắn chỉ huy một đội quân riêng đông đến mấy trăm tên đến đóng bản doanh trong một dinh cơ rộng như một vương quốc nằm giữa một nước cộng hòa Trung Mỹ, ở đó thế lực tài chính và sức mạnh quân đội của hắn cân bằng với quyền lực vị nguyên thủ quốc gia là một người còn ít băn khoăn về đạo đức hơn cả hắn. Chẳng bao lâu sau, cơ quan CIA vốn không hay thù vặt đến liên lạc với hắn, nhắc cho hắn nhớ mình là người Mỹ nên có bổn phận giúp đỡ tổ quốc bằng cách dựng lên ở đất nước đến ngụ cư một tấm lá chắn chống cộng thật vững. Zarra yêu nước như quỉ sứ, nhận lời ngay, tận dụng triệt để ảnh hưởng của gã, đánh đổi lấy những chuyến công du bí mật về nước Mỹ.
Mọi chuyện đều tốt đẹp và sẽ kết thúc tốt đẹp trong câu chuyện thần tiên kì diệu này.
*Tôi đi nhiều nơi, về cả London đến đặt những bông hồng lên nấm mộ trong nghĩa trang Brompton. Về Mombasa và được Joachim, Chandra đón tiếp nồng hậu làm tôi ấm lòng giữa lúc cô đơn này. Joachim đã nhượng lại dịch vụ cho thuê xe hơi do tôi để cho, “nhưng mình sống khá lắm”, anh ta nói, người đung đưa từ cẳng nọ sang cẳng kia. Tôi còn được biết anh ta đã trở thành lễ sinh (tội nghiệp cho chúng ta) bên cạnh những gã Kikuyu to bằng hai quả chuối. Anh ta đưa tôi đi săn dạo trong ba ngày liền, nhưng cương quyết từ chối không nhận của tôi một xu nào. Tôi cũng đến thăm Chandra vẫn đang điều hành rất chặt chẽ theo kiểu Ấn Độ công việc đổi tiền chợ đen của anh ta, cũng tức là của tôi nữa. Anh làm những con tính theo thuật toán Einsteinien để xác định phần của tôi trong lợi nhuận.
— Đây là tiền của Ông Chủ Nhỏ.
— Thế Joachim? không còn xu nào dính túi, đúng không?
Chandra công nhận: Giá Joachim chịu để cho anh ta giúp một tay trong việc quản trị, nhưng tôi chẳng lạ gì Joachim phải không? Ngốc nghếch trong làm ăn cũng như trong cuộc sống.
— Chandra này, mình không cần chỗ tiền này. Đưa cho Joachim, nhưng đừng đưa cả một lần, chỉ đưa mỗi tháng ba trăm đôla chẳng hạn.
Tám ngày sau, tôi lại đến khách sạn Caesars ở Las Vegas gặp Ximenez mắt kền kền.
— Thưa ông Cimballi, tôi đến báo tin: Sắp kết thúc đến nơi. Chắc ông đã đọc tin, ở thủ đô đã ban hành tình trạng khẩn cấp, đã có một cuộc nổi dậy của quân đội tuy chưa đáng kể, nguyên thủ quốc gia đòi được toàn quyền hành động nhưng không được chấp thuận. Mọi việc đang diễn ra rất đúng.
Có lẽ câu kết đã khiến tôi nổi giận, hoặc thái độ dương dương tự đắc của hắn, hoặc ý nghĩ mình chẳng còn gì đáng để mất nữa, dù thế nào đi nữa tôi cũng trả lời hắn:
— Tôi không thể trả tiền một việc chưa làm. Tôi công nhận bọn nó đã bị thua thiệt và đang tiếp tục thua thiệt nhiều tiền bạc ở Chile trong mấy tháng gần đây. Điều tôi nghi ngờ là phải chăng những tổn thất này là hậu quả cuộc tiến công trực diện mà tôi trả tiền? Thật ra chúng chỉ là nạn nhân của tình hình chung.
Ánh nhìn đen nháy xuyên qua tôi.
— Tôi chỉ trả tiền nếu đáng trả. Tôi muốn Hovius và Donaldson mất hết, đến chiếc sơmi cuối cùng.
— Nếu có cách nào hiệu nghiệm.
Tôi bất giác cười:
— Có. Có một cách.
Vừa trình bày vừa phát triển ý kiến:
— Hovius và Donaldson cùng phe lũ đã đầu tư nhiều chục triệu, có lẽ bốn mươi triệu đôla, chúng đã mất một số kha khá, có thể hơn một chút... Sẽ còn bãi công nữa. Thợ mỏ vẫn đang bãi công. Và một cuộc vận động lớn đang... Chúng còn sẽ mất thêm tiền nữa, tôi công nhận. Mất cho đến ngày chúng rút ra. Chúng sẽ nghèo đi nhưng chưa đến nỗi khánh kiệt. Mà tôi thì muốn chúng bị khánh kiệt. Tôi trả tiền cho sự khánh kiệt ấy, không thì thôi.
Hắn vẫn nhìn tôi, rất thản nhiên:
— Cách đó như thế nào?
— Hãy tiếp xúc với Hovius, anh, hoặc một đại diện của nhóm sắp làm đảo chính. Hé cho Hovius thấy khả năng “La Tinh hóa” nền kinh tế tương lai của Chile, đó là món hắn ưa thích, là khả năng để tên hợp tác với hắn và nhất là hắn ta, người Argentina, có thể ở lại Chile sau khi thay đổi chế độ, và do đó mà có thể lấy lại nhiều hơn số tiền đã bỏ ra.
— Ông đổi cho cái gì?
— Mười triệu đôla trả cho nhóm đảo chính hoặc cho anh. Đó là chuyện của các anh.
Im lặng. Trong phòng có ba tên đương đầu với tôi, tôi thầm mong trên mặt mình không lộ ra một nét nào của nỗi sợ hãi kinh khiếp đang dày vò tôi.
— Chính quyền mới lên sẽ không giữ lời hứa, thế chứ gì, - Ximenez hỏi.
Tôi cố bình tĩnh chịu đựng cái nhìn của hắn không nao núng, và cũng không trả lời. Vả lại hắn cũng không đặt hẳn một câu hỏi. Có thể nói, hắn suy nghĩ thành lời. Cuối cùng hắn nói:
— Tôi biết Hovius. Nó là một thằng dám liều mạng.
Lại im lặng kéo dài. Cặp mắt kền kền trùm lên người tôi và lần đầu tiên tôi không thấy trong đó có ánh khinh bỉ từ nãy vẫn le lói.
— Tôi nhận được lệnh phải hoàn toàn thỏa mãn ông, - cuối cùng Ximenez kết luận.
*Tình hình diễn biến rất lẹ. Ngày 25 tháng bảy nổ ra cuộc bãi công khổng lồ của lái xe tải và lái xe công cộng toàn lãnh thổ Chile, hai ngày sau sĩ quan tùy tùng của Salvador Allende bị giết hại, sau đó là một loạt sức ép, phá hoại, đe dọa kéo dài suốt nửa tháng bảy, cả tháng tám sang đầu tháng chín, Allende bị giết. Tôi không vui khi nhận được tin cái chết này. Dù bằng cách nào đó, tôi hoàn toàn không dính líu chút nào.
Tôi càng không vui trước cái chết của Hovius, trong chừng mực nó là hậu quả vô tình của các hoạt động của tôi. Hắn chết mười ngày sau khi Tổng thống Allende bị giết hại, sau khi tất cả các nhà máy đồn điền của nhóm hắn bị tịch thu và giao về tay người khác, không có bồi thường. Hắn không chết ở Chile mà ở Argentina, lộn cổ từ lầu chín xuống đất. Có thể hắn tự sát.
Một buổi sáng kia tôi còn nằm trên giường tại khách sạn Britannia Beach ở Nassau thì bị dựng dậy. Hai gã còn trẻ, sạch sẽ, có dáng những luật sư trẻ, quan trọng, thông minh và rất tự tin.
— Chúng tôi tới để thanh toán các khoản tiền ông đã hứa trả, qua một hợp đồng miệng.
Bản “hợp đồng miệng” không làm chúng tỏ ra bối rối chút nào. Tôi thừa nhận ngay:
— Số tiền là một triệu đôla.
Chúng cũng đã gật đầu như tôi, rất lịch sự:
— Thưa ông Cimballi, ông tính lầm rồi đấy, ông đã đòi khách hàng của chúng tôi cấp thêm nhiều dịch vụ phụ với tiền công là ba triệu đôla.
Tôi nhìn chúng rồi nói:
— Cho tôi một giờ.
Một giờ sau tôi trả xong hết. Rõ ràng chúng nắm rất vững khả năng của tôi, tính rất đúng số tiền tối đa tôi có thể xì ra. Mặc cả với chúng thì cũng như cãi với biển thôi, chỉ khác ở chỗ: Không bao giờ biển đẩy được anh rơi từ lầu chín xuống đất.
Hovius chết, Donaldson khánh kiệt hoặc gần như thế, theo tôi nắm được chứng cớ: Martin Yahl cũng bị lây một ít vì lão nắm hai mươi phần trăm cổ phiếu của nhóm này bằng những thủ đoạn che giấu thường lệ, tôi cũng khánh kiệt chỉ còn trong tay độ một phần mười số tiền đã có. Bản tổng kết là như vậy.
Bản tổng kết không có gì đáng tự hào.
*Tháng mười này ở New York trời nắng ấm, ban ngày tôi tản bộ trong công viên Manhattan, “khu làm ăn”, như con chó lạc giữa đám đông chen chúc dưới vực sâu mà thành vực là mặt tiền của các ngân hàng siêu cường. Tôi mở một tài khoản ở La Chase, để có được niềm vui là khách của ngân hàng này dù chỉ là trên lý thuyết, Tôi buồn vẩn vơ, lúc này ngày nào trong tuần cũng là ngày Thứ Sáu Đen của tôi, phố Wall hiện ra trước mắt đúng như trong thực tế: Một cái ngõ hẻm bẩn phát khiếp. Sáng nào tôi cũng tự nhủ: Phải thử làm một cái gì, tận dụng đồng vốn cuối cùng để hoặc mở quán ăn hoặc khởi xướng một tôn giáo mới để thu tiền đóng góp và quà biếu, lại được miễn thuế vì mình đã thành một đức Chúa Trời.
Bất cứ cái gì.
Tinh trạng này kéo dài.
Bỗng nhiên. Có những ý tưởng ta cảm thấy trước, cảm thấy nó đang đến gần tựa như nhìn thấy người kỵ sĩ từ tận cùng thảo nguyên mênh mông đang tiến về phía ta... Nói nôm na mánh khóe, có những ý tưởng nó vãi rắm vào mặt ta.
Tôi thơ thẩn trong làng Greenwich, đi từ ghế này sang ngồi ghế khác trên quảng trường Washington, ngắm xem các con sóc đen lạ mắt. Trước đó tôi đã đảo qua theo lệ hàng ngày đến Sở Hối Đoái New York và thấy rõ mình đang hoặc gần đang trở thành thằng ăn mày đến nơi.
Vũ khúc Cimballi chỉ còn là điệu valse chậm.
*Hắn tên là David Sussman. Hắn tự giới thiệu là họa sĩ và thực tế cũng họa sĩ bằng tôi, chỉ hơn ở chỗ hắn phân biệt được các màu. Hai người chuyện vãn tào lao. Hắn mời tôi một vại bia trong quán rượu đường Hoa Kỳ, tôi trả tiền một vại cho hắn ở khu người Puerto Rico, hắn đáp lễ lại ở dốc Macy và tôi hoàn lại hắn ở phố 58.
Thế là sự việc mốc nối vào nhau theo một cơ chế liên hệ kỳ cục khó lường trước. David hay Léonard cười bảo tôi: “If you’re looking for a job, nếu anh đang tìm việc làm thì đừng dại tìm đến tôi, tôi đang ở Vùng Đình Đốn.” Tôi hỏi Vùng Đình Đốn là cái gì, hỏi cho phải phép thôi chứ tôi cóc cần biết. Anh ta giải thích và thế là ý tưởng vụt hiện ra. Lúc ấy, thực sự ý đó đã đột ngột bùng nổ trong đầu tôi.
Chỉ ma quỉ mới biết trước được rằng nhờ ý đó mà tôi sẽ vớ được không dưới sáu mươi lăm triệu đôla, và sau bao năm chờ đợi được vinh dự mặt đối mặt - mans a mans - với đích thân Đấng Tối Cao Ngân hàng Martin Yahl.