← Quay lại trang sách

Chương 5

Tôi bảo Catherine:

— Ý của em không xài được. Giữa tháng bảy này đừng hòng kiếm nổi phòng trọ ở St. Tropez. Nếu có, thì với giá cắt cổ. Làm như anh là tỉ phú không bằng!

— Còn gì nữa, anh là tỉ phú rồi.

Chúng tôi vừa cưới nhau cách đây chưa lâu, tại nơi xó xỉnh Fournac mà chúng tôi tìm cách rời xa thật nhanh. Vừa ra khỏi làng Catherinee nằng nặc đòi lái, nói cô có sáng kiến tuyệt vời cho cuộc du ngoạn tân hôn này.

Ngày 2 tháng bảy, vào lúc mặt trời rõ ràng đang định biến đi, chúng tôi vào St. Tropez, không vào hẳn St. Tropez vì cô vợ thân yêu của tôi rẽ phải về hướng Ramatuelle. Đầu tôi ngả trên vai cô, tôi hoàn toàn sung sướng. Tôi nói, mắt vẫn nhắm nghiền:

— Cẩn thận, độ ba chục mét nữa đường hẹp đấy.

— Em biết rồi, biết rõ đang đi đâu và tại sao lại đến đây. Anh biết từ lâu mẹ em là em họ Martin Yahl, chính bà đã gửi về Kenya cho anh mảnh giấy nọ, biết rõ em là ai, biết tại sao mẹ lại nhìn anh, nhìn chúng mình với cặp mắt hôm ấy.

Chúng tôi hôn nhau, một mảnh sườn chiếc Ferrari bật tung lên bức tường bên đường, Catherine bảo: “Loại xe Ý này không bám đường mấy”.

— Từ lúc mười lăm tuổi mẹ em đã yêu bố anh, nên khi ông qua đời, tuy biết nhưng không có bằng chứng, ông anh họ chỉ là thằng khốn khiếp ghê tởm, mẹ em đã mua lại ngôi nhà St. Tropez và giữ nó nguyên vẹn như trước kia.

Chúng tôi lại hôn nhau, đuôi trái xe quệt vào cột điện thoại.

— Thế cuộc gặp nhau ở Bahamas?

— Marc Lavater không nói với anh sao? Anh ta ở đấy lâu thế. Chính anh ấy nói cho mẹ biết anh sắp đi Nassau. Em chỉ còn kịp nhảy lên máy bay cùng với các bạn người Anh. Em muốn xem bộ mặt anh lúc ấy!

Đường càng lúc càng hẹp, lúc chúng tôi hôn nhau lần nữa thì đuôi xe quệt vào bức tường thấp.

— Em lái xe chắc hơi nhanh?

Càng tới gần cô càng tăng tốc độ. Như trong một trò chơi, cả hai chúng tôi đều bồn chồn, cuống quít. Hết đường nhựa, đến con đường nhỏ gần như đường mòn.

— Dừng lại.

Cô đạp phanh.

— Anh muốn xuống đi bộ.

Cô im lặng nghe theo, trên môi nở nụ cười nửa miệng, bây giờ tôi đã biết nó là dấu hiệu cô đang vui sướng trong lòng.

Tôi đi vòng quanh xe, nắm tay cô dắt đi trên con đường mòn. Cả hai chứng tôi đều thấy mình vừa muốn khóc vừa muốn cười lên, bước đi thật chậm, cố nén nỗi bồn chồn, tận hưởng thời gian đã thuộc về chúng tôi. Đi qua các hàng dương mai về phía ngôi nhà, ở đây chưa trông thấy nhưng từ lâu đã biết có nó trên bờ biển Pampelonne, rãi nắng đang đợi chúng tôi.

Chúng tôi rẽ theo con đường vòng và tôi chợt nhìn thấy những bức tường cao trát vữa màu sơn mượt mà. Ngực tôi nẩy lên lần thứ nhất.

Catherine thấy tay tôi nắm chặt. Cô không cười nữa. Tôi đi vòng quanh nhà, ngắm thật kỹ. Bậc thềm, hàng hiên, mảnh vườn, bể bơi vắng ngắt giữa mùa này. Các cửa sổ đóng kín. Tôi buông tay Catherine bước xuống mấy bậc. Biết bao hình ảnh dồn dập trong ký ức, cả những tiếng cười. Hình ảnh như thế. Những tiếng cười xa vời. Tiếng con trẻ nô đùa.

Tôi bước đi, chợt thấy mình đã đến gần cầu nổi, nơi ngày xưa có chiếc du thuyền êm ả lắc lư. Không hiểu mình đang nghĩ đến cái gì. Tôi nhìn ra bãi biển Pampelonne vắng vẻ mà không cô đơn.

Ngực tôi nẩy lên một lần nữa.

Tôi ngồi xuống thả chân trong làn nước ấm. Catherine đến đứng sau lưng, không nói. Chắc cô cũng không thắc mắc tại sao tôi không cởi giày.

Bầu trời ngả tím, hoàng hôn đang xuống.

Những hình ảnh khác. Rõ nét hơn. Bàn tay bố tôi giơ ra, đỡ tôi trèo lên xuồng máy. Cổ tôi nghẹn lại. Tôi nghe rõ giọng nói trẻ thơ của tôi thầm thì: “Bố ơi!”

*

Là người đã tự tay tổ chức, tiên liệu, dàn dựng mọi chi tiết nên tôi dễ dàng tưởng tượng ra cảnh đang diễn ra cùng vào giờ này hoặc sớm hơn một chút trong dinh cơ uy nghi và lạnh lẽo bên bờ hồ Léman phía Thụy Sĩ, tức là phía bên trái khi ta từ Geneva đi ra, vượt qua Nước Chảy và đi tiếp về phía Evian.

Cùng trong ngày hôm đó, chiếc xe tải nhẹ tôi thuê riêng cho việc này chở về vô số báo. Do Alfred Morf đặt mua.

Bước chân nhanh nhẹn, cứng đờ, anh ta đi trên con đường lớn vào nhà, theo sau là người tài xế đưa báo. Có tờ Thế Giới và Bưu Điện Washington. Cả tờ Nhật Báo Phố Wall, tờ Thời Báo, Die Welt, Corriere della Sera, Bild Zeitung của Hambourg, Kronen Zeitung của Vienna; tờ La Meuse và Gazet ở Anvers, Presse ở Montréal tờ Toronto Star, New York Times và tờ Diễn Đàn Chicago, tờ Thời Sự Los Angeles và Tấm Gương Mỗi Ngày, Tin Nhanh, Mặt Trời, Thời Báo Tài Chính, Il Messagero, tờ Aharonath của Tel Aviv, tờ Akbar của Caire, tờ Asahi Shimbub ở Tokyo, tờ Diễn Đàn Nhân Dân của Varsovie. Lại còn cả tờ Expressen của Stockholm, De Telegraaf của Amsterdam, Ya của Madrid; rất nhiều báo của Argentina, Mexico, Australia, báo của Bahamas Nairobi và Mombasa ở Kenya, báo Hong Kong, San Francisco, Marseille, báo từ Nice, từ quần đảo Antilles thuộc Hà Lan, từ Glasgow... tóm lại từ tất cả những nơi đã chứng kiến vũ khúc Cimballi.

Đây là nhịp cuối cùng, nhịp kết thúc, nhịp vang dội nhất và huy hoàng nhất của Vũ Khúc. Không tờ báo nào tới đây chỉ cốt để phô diễn tờ bìa, trang nhất của nó cho người xem.

Alfred Morf lần lượt cầm từng tờ một, làm đúng theo lệnh của tôi từ bữa tôi thuê anh ta về làm, mới gần đây thôi. Alfred Morf chính thức là người như thế, một kẻ thừa lạnh lùng, bốn năm trước đã giải tôi lên máy bay tống đi Mombasa. Anh ta mở từng tờ báo, chỉ vào tên báo, nói rõ nguồn gốc địa lý, giở đúng chỗ cần giở, xếp ngay ngắn bên nhau trên chiếc bàn mênh mông bằng gỗ sồi đánh vernir bóng lộn mọi khi Martin Yahl vẫn ngồi ăn một mình.

Lúc này tôi hình dung bộ mặt Martin Yahl, không những với sự vui mừng mà hơn thế nhiều với sự thích thú, với niềm khoái lạc vô biên. Bộ mặt Martin Yahl nhất thiết phải như thế này: Thoạt tiên tỏ vài giây vẻ sửng sốt rồi sau tỏ ra giận dữ gần như phát điên cuồng.

Tất cả những tờ báo này xuất hiện từ khắp nơi trên thế giới, thay mặt cho toàn thế giới, tuyên bố trước nhân loại, gào to không chút kiêng nể cho toàn thế giới biết tin, tờ nào cũng dành hẳn một trang giống nhau như hệt, dành hẳn một trang để trắng, chỉ in một tấm ảnh to bằng bàn tay ngay giữa trang, chụp Catherine và tôi trong đám cưới.

Dưới tấm ảnh vẻn vẹn mấy từ chú thích:

I AM HAPPY!

“Tôi sướng!”

HẾT

.