← Quay lại trang sách

Chương 4

RMT: “Rao Mua Toàn Bộ”. Đó là thuật ngữ chuyên ngành. Có nghĩa: Thông báo công khai qua thật nhiều phương tiện quảng cáo rộng rãi để ai ai cũng biết - người rao phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về thông báo này - rằng người rao sẵn sàng mua với giá thỏa thuận, dĩ nhiên cao hơn giá hiện hành, toàn bộ chứng khoán của một doanh nghiệp. Mua trong thời hạn nhất định, không hạn chế số lượng. Nói cách khác, người rao cam kết mua tất cả các chứng khoán được đưa đến bán cho anh ta.

Martin Yahl chính thức tung lời “Rao Mua Toàn Bộ” ngày thứ năm, 8 tháng năm, lúc mười giờ sáng, giờ New York. Ai mang bán trong thời hạn này đều được trả ba trăm tám mươi đôla một cổ phiếu, lời rao có giá trị trong mười lăm ngày. Tức đến thứ sáu, 23 tháng năm, lúc mười giờ.

Tôi nhận được tin trong ngôi nhà thuê ở phố 59 dưới tên công ty Panama mới thành lập, trong những điều kiện giữ bí mật hết sức nghiêm ngặt không cho một tay sai nào của Yahl đánh hơi được. Tin do một phụ tá của Rosen báo qua điện thoại từ đài quan sát của anh ta ở ngân hàng dự trữ New York. Để bạn đọc hình dung được phần nào cuộc triển khai lực lượng đã thực hiện từ nhiều tuần nay, từ trước khi tôi đến Roma gặp Fezzali, xin nói rõ: Người phụ tá của Rosen chỉ là một trong số bảy chục người làm việc suốt buổi, chỉ riêng ở New York, dưới quyền bộ tham mưu gồm ba mưu sĩ và bản thân tôi. Có liên lạc chặt chẽ với Scarlett. Bên ngoài New York, còn hơn hai trăm người nữa. Cả một đạo quân.

Lúc tin tới nơi bốn chúng tôi đều có mặt: Philip Vandenberg, Rosen, Lupino và tôi. Chúng tôi biết trước sẽ có tin này vậy mà khi nó đến, cả bốn người không ai mở miệng nói được câu nào trong một lúc lâu. Tôi đứng lên, đi đi lại lại. Đi ngang qua Lupino, cậu này nháy mắt theo truyền thống, Rosen nguệch ngoạc lung tung trên giấy, còn gã Vandenberg lạnh lùng thì nhếch mép cười khẩy.

— Lão rơi hẳn vào bẫy rồi.

Đến lượt Philip Vandenberg đứng lên, nhìn tôi chằm chằm, trong đồng tử sáng lên một ánh chưa từng bao giờ có, có thể nói vừa là tò mò vừa là mến mộ. Như thể mới thấy tôi lần đầu. Và nói bằng giọng Harvard cố hữu:

— Tôi rất kính trọng Scarlett. Bao giờ cũng kính trọng nhưng trong việc này tôi không nghĩ ông ta có thể đúng. Ba trăm tám chục đôla. Lạy Chúa! Không ngờ một chủ ngân hàng cỡ Yahl lại dám trả đến thế. Scarlett đoán đúng: Lão già Thụy Sĩ vì quá căm anh nên mất tự chủ.

Anh ta cao hơn tôi cái đầu. Tôi hỏi:

— Điều đó làm anh thắc mắc?

— Ừ. Vì phải đánh giá con người qua kẻ thù của anh ta.

Tôi tủm tỉm. Từ lâu vẫn chờ có dịp làm anh chàng này phải câm mõm.

— Đúng đấy, anh bạn. Vì thế tôi báo cho anh một tin quan trọng: Tôi rất có ác cảm với anh. Có thể nói, tôi không thương được anh.

*

Năm giờ chiều ngày 17 tháng nãm, tôi đi chiếc Fiat rất bình thường của một gã tài xế tốt bụng một cách đáng ngờ và đặc biệt ít nói. Anh ta cho tôi xuống phía sau khách sạn nhỏ gần đường Aurélia ở Roma. Theo hẹn tôi lên lầu một gặp Fezzali đã đợi sẵn.

— Đi đường tốt chứ? Thế chúng ta không trao đổi mật hiệu theo kiểu “Cẩn thận, bồn rửa mặt bị tắc?”

— Đếch cần, tôi bị táo bón. Đề phòng trường hợp tôi không phải tôi, ông không phải ông. Họ vẫn làm thế trong các phim gián điệp.

Fezzali mỉm cười:

— Vẫn ba hoa như thế? Thôi để lần khác sẽ chơi. Tôi phải đóng vai đang họp trong dãy phòng thuê ở khách sạn Hassler, nên không có nhiều thì giờ. Tốt đấy, tình hình diễn ra đúng dự đoán.

— Ông gặp Yahl chưa?

— Một lần thứ nhất ở Roma này. Nhưng không tại đây mà ở Hassler.

— Hồi nào?

— Thứ tư, mùng 7, lúc chín giờ tối.

Ba giờ chiều ở New York. Tôi há hốc mồm: Phản ứng của Martin Yahl nhanh đáng sợ, như Scarlett đã nói trước với tôi. Chưa đến bốn giờ sau khi tôi gặp Glatzman và Stern, lão đã liên lạc ngay với Fezzali, bay tới Roma, mở cuộc thương lượng.

— Lão đề nghị gì?

— Trước hết lão nhắc lại đề nghị của tôi, của hoàng tử Aziz và tôi lúc gửi vào ngân hàng lão sáu trăm triệu đôla. Hồi ấy chúng tôi đề nghị lão giúp đỡ và gợi ý cho cách đầu tư thật có lợi. Lão bảo: “Có dịp may rồi. Tôi có món rất hay dành cho anh. Và lão đề nghị tôi mua nhóm doanh nghiệp của lão giá hai trăm sáu chục triệu.”

— Ông nhận lời chứ?

— Không. Tôi trả hai trăm ba chục triệu. Và thỏa thuận trên cơ sở đó tôi chịu trách nhiệm đảm bảo trong mười năm sắp tới vẫn để lão điều hành nhóm doanh nghiệp này, thống nhất với nhau rằng không thể giao cho ai quản lý tốt hơn lão. Ngoài ra còn đảm bảo thực hiện điều khoản: Unichem không cạnh tranh với nhóm của lão.

Fezzali buồn rầu nhấn chìm xuống bụng vại kem, một lít là ít. Tôi thở dài:

— Đồng ý, lão già lái buôn lạc đà, nếu ông thích làm tôi chờ đợi thì cứ việc dông dài nữa đi. Và muốn buộc mình phải đặt câu hỏi chứ gì! Thì đây, câu hỏi: Việc của tôi ra sao?”

Lão súc sinh đận đà khoái trá nuốt thêm khối kem đủ làm đắm một chiếc Titanic thứ hai. Mãi mới nhìn tôi với vẻ buồn bã:

— Yahl cũng đề nghị tôi mua tất cả các cổ phiếu của Unichem được đưa ra thị trường ngoài số sáu trăm bảy chục ngàn do ngân hàng Stern và Glatzman nắm. Tôi trả lời: Ngay lúc này riêng tôi không thấy có khó khăn gì nhưng trước khi cam kết tôi cần báo cáo và được các hoàng tử chuẩn y. Cách đây hai ngày tôi đã điện sang Geneva báo cho lão tin: Các vị ủy nhiệm tôi đồng ý.

— Ông đã ký kết gì chưa?

— Chưa. Chỉ thỏa thuận mồm thôi. Tóm lại, nếu trừ đi hai trăm ba chục triệu mua nhóm doanh nghiệp Yahl, tôi vẫn còn ở đây ba trăm bảy chục triệu. Tôi cũng bảo lão rằng: Từ nay đến khi hết hạn RMT của lão, khả năng xuất hiện nhiều cổ đông cỡ nhỏ mang bán cổ phiếu là không đáng kể vì tính chất phân tán rời rạc lắt nhắt như bụi sương của họ.

Fezzali lại tọng một vốc kem nữa. Ông ta kết luận:

— Lão công nhận tôi nói đúng.

Ăn hết phần kem, ông ta nhìn chiếc cốc rỗng với vẻ buồn chưa từng có. Hỏi tôi:

— Công việc của anh thế nào?

— Stern và Glatzman đã bán toàn bộ cổ phiếu cho Đấng Tối Cao ngân hàng, vậy là lão trở thành người nắm nhiều cổ phần nhất trong Unichem đồng thời là người quản trị nhóm địch thủ của nó. Còn tôi, thằng nhóc ngây thơ đáng thương quá hăng máu vịt, đành đau khổ đứng nhìn kẻ tử thù kia trả giá cao hơn và hẫng tay trên mất món hàng mình mơ ước bây lâu. Tiếc chảy máu mắt ra, ông ạ.

— Còn việc kia?

— Các đội của Vandenberg, của Rosen và Lupino làm việc cật lực từ một tháng nay. Tiến triển tốt.

Hai chúng tôi nhìn nhau. Dám chắc ông ta đã thấy vẻ lo lắng thầm kín lộ ra trên nét mặt tôi.

— Một cốc kem nữa nhé, - Fezzali gạ.

— Chén cốc của tôi đi, như mọi khi.

— Sợ gì, anh trả tiền cơ mà, - Fezzali trả lời đầy vẻ khoan dung.

*

Tiếng Scarlett vang trong lồng kính:

— Anh bạn trẻ hãy nhớ lại. Nước cờ thứ nhất, anh rủ được các bạn Ả Rập gửi sáu trăm triệu vào ngân hàng Yahl và ba trăm năm chục triệu vào tài khoản của anh. Nước thứ hai anh đến gặp Stern trả ba trăm năm chục đôla một cổ phiếu. Nước thứ ba, cũng trả giá ấy cho Glatzman. Đấy là ba nước đầu. Đến thời điểm này nếu mọi việc trót lọt tình thế là như thế nào? Trên lý thuyết và theo tôi biết tính lão, lão sẽ phản ứng và phản ứng rất nhanh. Cậy có hậu phương vững chắc nhờ dựa vào sáu trăm triệu đôla dầu mỏ, cách duy nhất - lão có thể cản trở anh giành được năm lăm phần trăm cổ phiếu của Unichem là tự lão tranh mua bằng một RMT, lão là nhà kinh doanh tín dụng rất coi trọng vỏ ngoài hợp pháp nên lão chỉ có nước chơi RMT. Lão không đủ vốn nhưng có sẵn giải pháp: Sang nhượng nhóm doanh nghiệp của lão cho người Ả Rập. Tôi rất hiểu tay Fezzali: Hắn không chịu để Martin Yahl moi được của hắn hai trăm năm chục triệu đôla đâu. Chỉ nhả ra hai trăm ba chục là cùng. Yahl muốn đặt giá cao hơn giá anh trả cho Stern và Glatzman tất phải nâng lên ba trăm bảy, theo tôi lão dám trả cao hơn thế nữa để đánh gục anh, để phô bày sức mạnh tuyệt đối của lão. Vả lại dù có trả đến ba trăm tám hoặc hơn một chút lão cũng vẫn lợi chán: Unichem là một doanh nghiệp vững, nó chỉ gờm sự cạnh tranh của nhóm Yahl. Dù lão đã sang nhượng nhóm này cho Fezzali lão vẫn có thể yêu cầu được giữ quyền làm giám đốc, điều mà tôi có thể khuyên lão nên làm.

Ta thử tính toán xem, Franz hay nhảy! Sáu trăm bảy chục ngàn cổ phiếu giá mỗi cái cho là ba trăm tám, nhân lên thành hai trăm năm tư triệu sáu trăm ngàn, quay tròn là hai trăm năm chục triệu. Lão sẽ nhận của Fezzali hai trăm triệu ba trăm ngàn: Còn thiếu mất hăm bốn triệu sáu trăm ngàn. Lão có đủ, nếu trích ở vốn riêng. Lão trích. Mua được toàn bộ cổ phiếu của Stern và Glatzman. Thú vị bắt đầu từ điểm này...

Và hãy nhớ: Lão không điên. Lão biết ở đâu đó trong thiên nhiên vẫn còn độ năm trăm năm chục ngàn cổ phiếu Unichem cũng là đối tượng của RMT. Lão rất rành pháp luật, lão già Martin rất tử tế của chúng ta, lão biết bất cứ ai đưa ra thông báo RMT, cũng bị luật bắt buộc phải mua toàn bộ các cổ phiếu mang đến bán trong thời hạn RMT. Tất nhiên các cổ phiếu này rất tản mác, li ti như bụi sương theo cách ta nói, nhưng lão dại gì liều mạng? Sau khi đặt lên bàn hai trăm năm chục triệu đôla để lấy về năm lăm phần trăm cổ phần Unichem, Yahl đã tiêu hao mất phần trăm lớn lực lượng tác chiến. Chỉ còn trong tay độ năm, sáu chục triệu hoặc hơn tí chút, tôi không biết chắc. Cộng thêm ngân hàng của lão nữa, tất nhiên, nhưng đời nào lão dám nhả nó ra, dù có phải chết mười lần! Vả lại số vốn dự trữ này cũng chưa chắc đã huy động ngay được, chúng đang được đầu tư nơi nào đấy, Yahl đâu phải là người kinh doanh ngân hàng! Do đó nếu vì một sự trùng hợp ghê gớm nào mà bỗng nhiên số năm trăm bốn chục ngàn cổ phiếu “thiểu số”, tạm gọi như vậy, xuất hiện hàng loạt trong thời hạn RMT, lão sẽ không đủ sức đáp ứng. Martin Yahl không tin có thể xảy ra chuyện đó và lão tuyệt đối có lý. Nhưng lão rất thận trọng, rất kín cạnh. Nên trước khi lão vào cuộc, lão sẽ yêu cầu Fezzali cam kết mua tất cả các cổ phiếu Unichem xuất hiện trên thị trường, số cổ phần lão không đủ tiền tự mua lấy...

Đó là nước thứ tư...

*

Tuy không có thì giờ, tôi vẫn không đi thẳng từ Roma về New York. Tôi dừng lại Paris, không lâu, chừng bốn tiếng, giữa hai chuyến bay. Thế cũng đủ để ôm hôn Catherine đến tìm tôi ở Roissy.

— Anh có vẻ mệt.

— Có mệt. Nhưng vẫn không quên lời em hứa.

Đôi mắt ánh vàng lóe lên vẻ ranh mãnh trêu ngươi.

— Không hiểu.

— Đừng vờ. Lần đầu tiên, chúng ta ở Bahamas em mặc chiếc áo tắm bé tí tẹo, lần thứ hai ở Paris em mặc tấm áo xanh đầy hoa. Cả hai lần em đều nói: “Em sẽ lấy anh, anh Franz yêu quý, ánh sáng của đời em, thiếu anh cuộc đời này không đáng sống, em sẽ lấy anh ngay khi anh hết ngu ngốc chạy đủ bốn phương và nhảy điệu nhảy điên rồ của anh”.

— Anh tin chắc em đã nói thế?

— Đại ý như vậy.

Nàng không cười nữa, nước mắt trào ra.

— Lạy chúa, - nàng thầm thì, - thế mà em cứ ngỡ anh quên em rồi.

Tôi không đủ thời giờ đi Paris, vả lại cả hai người đều không muốn. Thay vào đấy, chúng tôi cho xe chạy chầm chậm trên con đường làng, Catherine cầm lái, tôi ngả đầu vào vai nàng. Hình như chúng tôi chạy xuyên qua rừng Halatte, đi bộ lên đỉnh gò Aumont, rồi đi về và vào hẳn Senlis đang mùa đẹp tháng năm. Sau đó nàng đưa tôi quay lại sân bay, hai chúng tôi chỉ nói với nhau đôi lời nữa thôi.

— Em này, anh không mất nhiều thì giờ nữa đâu. Gần kết thúc rồi, gần lắm rồi.

— Bao lâu nữa?

— Hai đến ba tuần. Có lẽ không đến. Vũ khúc Cimballi đang kết thúc. Đã bắt đầu những nhịp cuối cùng.

— Và sẽ xảy ra điều gì?

— Điều phải xảy ra khi vũ khúc chấm dứt, đàn vĩ cầm ngừng bặt. Mọi người trở về nhà mình. Đóng kín cửa, treo tấm biển: “Xin miễn gọi”.

*

— Nước thứ năm, chàng trẻ tuổi Cimballi. Nếu tất cả, nếu toàn bộ diễn biến đúng với dự kiến, lúc này cần nhớ đến số ba trăm năm chục triệu của Fezzali chuyển vào tài khoản của anh trong khi gửi vào ngân hàng Yahl tại Geneva sáu trăm triệu. Anh đã sử dụng số tiền ấy lần thứ nhất để bảo chứng những tấm séc giơ ra trước mắt Stern và Glatzman tuy không có ý định giao hẳn cho họ. Lần này anh sẽ thực sự dùng đến chúng trong kế hoạch gọi là “Đại Càn Quét”. Hãy nhớ: Phải luôn luôn kiểm soát, nuôi dưỡng, đẩy mạnh nó. Tất cả sẽ phụ thuộc vào thành công của nó. Phải đánh giá từng ngày, từng giờ, thúc người, dù chỉ một phút. Nếu họ kêu ca, thưởng thêm tiền cho họ...

Việc này bắt đầu làm từ trước khi tôi gặp Fezzali ở Roma để yêu cầu bỏ ra ngót một tỷ đôla. Cả bộ máy đã hoàn chỉnh trước khi ông ta ưng thuận, nên ông ta vừa chấp nhận là cổ máy lập tức khởi động liền. Nó là cái gì?

— Franz! Anh có hai khả năng để lựa chọn. Một là thành lập “Hội bảo vệ các cổ động nhỏ” bằng cách làm như đang có âm mưu chuẩn bị một vụ lừa đảo các cổ đông “thiểu số”. Hoặc tốt hơn hết là tìm mọi cách mua thật nhiều cổ phiếu để bán lại cho các hoàng tử Ả Rập như đã hứa với Fezzali. Chi tiết cụ thể của vụ “Đại Càn Quét” chứng khoán lớn nhất và kín đáo nhất trong lịch sử thị trường chứng khoán này, hãy để Vandenberg, Rosen và Lupino hành động, nhất là Rosen, thiên tài trong việc này. Không phải bỗng dưng mà tôi tuyển chọn mấy gã này. Họ sẽ mộ ngay được cho anh vài ba trăm dân hàng xách. Những tay cừ nhất và kín như bưng.

*

Dĩ nhiên tôi phải bỏ tiền thuê bọn dắt mối, tiền trả công cắt cổ cho Vandenberg, Rosen và Lupino, tiền trả cho tay chân của họ đông vô kể. Đó không phải là chi phí duy nhất tuy đã rất tốn kém. Tôi hứa sẽ bán lại cho Fezzali tất cả các cổ phiếu “thiểu số” mà tôi kiếm được, tức là số nằm ngoài chỗ năm lăm phần trăm do Yahl mua. Fezzali vừa ngoặm kem vừa nói:

— Đồng ý. Nhưng mặc dù ông cụ anh là bạn thân, tôi không nhất thiết phải tỏ ra hoang phí vô độ. Anh cứ việc dùng số tiền ba trăm năm chục triệu tôi cho vay để “ra mắt” mà mua, rồi bán lại cho tôi. Tôi sẽ mua hết, nhưng xin bình tĩnh: Cổ phiếu Unichem hiện nay trị giá có ba trăm hai tám, tôi sẽ trả cho anh ba trăm ba chục.

— Tôi phải trả cho cổ đông những ba trăm tám để thuyết phục họ bán cho tôi!

— Đấy là vấn đề của anh, anh bạn trẻ. Không phải của tôi.

Ông ta lại ngoặm món kem chết tiệt:

— Ba trăm ba, không thêm một xu. Bỏ tiền túi ra mà bù chênh lệch.

*

Martin Yahl tung thông báo RMT ngày thứ năm, 8 tháng năm. Nó sẽ hết hiệu lực ngày thứ sáu, 23. Chiến dịch “Đại Càn Quét” do Scarlett đề xướng bắt đầu hai mươi sáu ngày trước đó, ngày 10 tháng tư. Ngày ấy khoảng hai trăm người môi giới do các luật sư mưu sĩ của tôi tuyển mộ bắt đầu xung trận. Mệnh lệnh: Trước hết tìm cách mua tối đa số cổ phiếu, chỉ khi nào cổ đông không thuận rời bỏ cổ phiếu mới rủ họ gia nhập ”Hội bảo vệ cổ đông nhỏ”. Tất nhiên phải tiến hành mọi việc thật bí mật.

Để tiện theo dõi từng phút diễn biến cuộc càn quyét phi thường này tôi đã biến các văn phòng thuê tại phố 59 thành một sở chỉ huy thực thụ. Không dưới một tá nữ báo vụ viên chịu trách nhiệm thu thập báo cáo của các người môi giới, trong đó có những người truy bám các cổ đông đến tận nơi ẩn dật vàng son của họ ở vùng Jamaïque, ở trên các hòn đảo của Hy Lạp, bên Thụy Sĩ, thậm chí đến tận Scottsbluff ở Nebraska. Ngoài số tiền công khá tươm tất, các tay môi giới còn được hưởng một ngàn đôla cho mỗi hai lăm ngàn cổ phiếu mua được. Đây là sáng kiến của Rosen lúc nào cũng rất rộng rãi bằng tiền của tôi. Hắn là một gã Do Thái bé nhỏ, lầm lì và ủ rũ, làm việc cực kỳ chăm chỉ, có năng khiếu về tổ chức và làm việc tập thể tựa như Mozart trong âm nhạc. Nghị lực, sức bền bỉ của hắn thật dữ dội.

*

Thứ tư, 7 tháng năm, một giờ trước khi chúng tôi đến chỗ Stern. Rosen tổng kết tình hình chung lần thứ nhất:

— Cổ phiếu Unichem ổn định từ năm năm nay và vẫn tiếp tục. Các người môi giới của ta không cứng nhắc đòi mua lại Unichem mà thường gạ đổi bằng những cổ phiếu loại một: Của IBM, Royal Dutch, General Motor và Hoffman, La Roche do tôi cấp cho. Thông thường họ khéo léo làm cho các cổ đông tự mình xin đổi cổ phiếu Unichem vì nó không ổn định bằng các thứ kia.

— Con số cụ thể?

— Đến hôm nay đã tiếp xúc tám ngàn cổ đông. Sáu tám phần trăm nhượng lại cổ phiếu, hai bảy phần trăm xin gia nhập hội. Cộng mua được một trăm ba lăm ngàn cổ phiếu, và qui tụ được bốn tám ngàn trong hội.

— Trên bao nhiêu?

— Năm trăm bốn tám ngàn.

— Còn xa mới đạt mức!

— Đừng quá tin vào con số. Chúng tôi tiến nhanh hơn là vẻ bên ngoài. Đến nay mới tiếp xúc với những cổ đông loại nhỏ, nhiều người chỉ có một hoặc hai cổ phiếu. Từ bữa qua bắt đầu tập trung hỏa lực vào những cổ đông loại bự, có người có đến hai chục ngàn cổ phiếu trong ví. Số này về một mặt nào đó lại dễ thuyết phục: Họ theo dõi thị trường chứng khoán chặt hơn, nên khi thấy ta trả mười phần trăm cao hơn giá của RMT sẽ trả thì...

— Trả thế làm tôi mất cả một gia tài lớn.

Vandenberg nhếch mép. Tôi rất quí anh ta.

— Trả thù thì phải trả giá đắt, - anh ta tuyên bố.

*

Quả nhiên tôi mất vào đấy một gia tài lớn. Ngày 12 tháng năm, tổng số cổ phiếu “thiểu số” chui vào tay tôi bằng sang nhượng và bằng sự tập hợp trong hội đã vượt qua mức ba trăm ngàn. Hai ngày sau lên ba trăm năm chục ngàn. Sau đó, các con số trên bảng do Rosen đặt trong văn phòng số 59 thay đổi từng giờ. Và cứ vọt lên mãi với sức mạnh không gì cưỡng nổi của triều dâng. “Giá sắp công bố của RMT cộng thêm mười phần trăm”, các người môi giới theo lệnh Rosen đảm bảo với mọi cổ đông bằng lòng sang nhượng. Điều đó có nghĩa là tôi phải mua cổ phiếu với giá bốn trăm mười tám đôla và sẽ chỉ bán lại cho lão Fezzali khốn kiếp được có ba trăm ba mươi đôla. Sáng 22 tháng năm sơ kết, cộng tất cả các khoản tiền công, tiền thưởng, tiền kinh phí của người môi giới, tiền giờ công đế vương của Vandenberg, Lupino và Rosen, lương các người giúp việc họ, tiền thưởng đủ thứ để mua hàng trăm ngàn cổ phiếu sẽ bán lỗ vốn, cộng các thứ tiền chi phí khác, tiền hối lộ cửa này cửa kia, tôi đã tiêu hết ba mươi triệu sáu trăm ngàn đôla. Bay theo gió hết.

Nhưng kết quả đã hiển nhiên, đầy sức quyến rũ trong sự tàn nhẫn khó tin. Martin Yahl tung ra thông báo RMT, đã bỏ ra - kể cả tiền bán nhóm doanh nghiệp ăn cắp của bố tôi - tổng cộng hai trăm năm mươi triệu sáu trăm ngàn đôla, chắc chắn thực tế còn hơn vì còn nhiều khoản chi phí khác. Lão đã rút khoảng hai chục triệu. Sáng thứ năm 22 tháng 5, trong lúc tôi vừa tính sổ trong căn phòng khách sạn Pierre vừa nhìn ban mai hiện lên trên công viên Central Park, tôi thích thú nghĩ rằng lúc này chắc lão ta cũng đang tính sổ. Có lẽ lão đang vui mừng nhấm nháp thắng lợi ở Geneva hay Zurich, tôi chẳng biết lúc này lão đang ở đâu. Ở New York đã sáu giờ sáng, cả đêm qua tôi không chợp mắt, mấy đêm trước cũng thao thức không kém, nhưng vì quá căng thẳng nên không tài nào ngủ được. Bên Thụy Sĩ mười hai giờ trưa.

Chắc lão vẫn còn ở văn phòng, lão là người có kỷ luật, chính xác, cứng rắn. Tôi nhấc máy quay số của ngân hàng ở bên General Guisan tại Geneva.

— Tôi muốn gặp riêng đích thân ông Martin Yahl.

— Ông là ai xin cho biết tên.

Chợt nhớ đến một cái tên:

— Hoàng tử Henri D’Orléans.

Sau vài giây, giọng của lão, lạnh lùng, pha giọng Đức.

— Rất sung sướng được tiếp chuyện Đức Ông.

Tôi không nói. Lắng nghe sự im lặng từ hơi thở của lão toát ra. Ở đầu dây đằng kia lão tỏ ra lo lắng trước sự im lặng này.

— Allô? Allô? Allô?

Tôi gác máy. Lúc tám giờ kém mười lăm, tôi đi dạo buổi sáng New York, ngược đại lộ 5 rất từ từ, la cà, nhấm nháp hai tách cà phê kinh tởm như nhau. Dù sao, không khí thoáng và đầm ấm. Khi bước vào căn phòng số 59 đã gần chín giờ. Rosen và Lupino đã có mặt hoặc vẫn còn ở đó. Cặp mắt đen của Rosen bắt vào mắt tôi, anh trả lời khi tôi chưa kịp hỏi.

— Mua ba trăm chín mươi ngàn, tập hợp trong hội một trăm ba mươi ngàn. Cộng bốn trăm bảy tư ngàn.

— Còn lâu nữa?

— Chưa chắc, theo tôi, đầy ắp rồi.

Kể từ lúc biết giấc ngủ đã bỏ đi, tôi cương quyết vùng khỏi giường đến bây giờ, đây là lần thứ một trăm tôi xem đồng hồ: Chín giờ hai phút sáng. Thời hạn của RMT sẽ chấm dứt sau hai mươi bốn giờ năm mươi tám phút. Tôi ngồi xuống, chân tê mỏi.

— Bốn trăm bảy tư ngàn cổ phiếu giá...

Điện thoại réo, Lupino nhấc máy đưa ống nghe cho tôi:

— Franz hở?

Fezzali gọi.

— Franz, tôi đang ở sân bay Roma. Sắp lên đường. Ông bác thân thiết của tôi đang bệnh nặng, một mình giữa sa mạc nơi không có điện thoại, điện báo, radio. Hai ngày đi, hai ngày ở hai ngày về. Trong sáu ngày đó không ai tiếp xúc được với tôi, dù có việc thật hệ trọng. Không một ai có thể đâu, Franz! Anh hiểu chứ?

— Hiểu.

Đường dây nín lặng. Philip Vandenberg bước vào. Anh ta chắc cũng không ngủ được nhưng vẫn mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao, trái hẳn với Rosen trông chẳng khác một chiếc bao tàng. Tôi nói, với anh ta và với tất cả:

— Trong sáu ngày tới không ai có cách gì liên lạc với Fezzali.

Không cần nói rõ thêm: Chỉ Fezzali mới có quyền sử dụng mấy trăm triệu đôla dầu mỏ gửi ngân hàng tư nhân Martin Yahl. Các người có mặt ở đây cũng như tôi đều thấy rõ sức nặng của thông tin này. Thêm một bộ phận nữa của cạm bẫy vừa được lắp đặt, Tôi làm tiếp con tính bỏ dở khi Fezzali gọi máy: Bốn trăm bảy tư ngàn cổ phiếu, giá mỗi cái ba trăm tám, vị chi một trăm tám chục triệu một trăm hai chục ngàn đôla.

Đó là số tiền Martin Yahl, theo đúng luật, sẽ phải chi trả. Và lão sẽ phải trả lúc tôi đưa bán bốn trăm bảy tư ngàn cổ phiếu này ra bán khi thông báo RMT của lão sắp hết hạn. Cố nhiên, tôi chỉ để cho lão một khoảng thời gian tối thiểu. Vài giờ là cùng.

Theo Scarlett, theo Lavater và các điều tra viên của anh ta, theo tất cả những dự đoán chúng tôi đã phân tích thì Martin Yahl có nhiều nhất, đến ngày thứ năm, 22 tháng năm này, khoảng sáu chục triệu đôla, nhưng không phải tất cả đều có thể huy động ngay. Đây là nói trong trường hợp tốt nhất (cho lão). Và trong trường hợp tốt nhất này, lão sẽ phải kiếm được đủ một trăm hai chục triệu đôla trong quãng thời gian để băng qua một đường phố.

Lão đã cậy vào tiền của Fezzali, thậm chí số tiền này đã nằm sẵn trong két lão. Nhưng sự ra đi không đúng lúc của gã Libanais, lệnh gã giao cho người tạm thay:“Không được làm bất cứ điều gì”, đã làm kẹt cứng số vốn mà Yahl hy vọng sử dụng.

*

— Nước thứ sáu, anh bạn trẻ Cimballi: Đưa cho lão cả gói, ngay trước khi kết thúc đợt RMT của Martin Yahl một chút thôi, càng nhiều cổ phiếu “thiểu số” càng tốt, cả thứ sang nhượng và thứ của “Hội bảo vệ” tập hợp được. Lão sẽ không có tiền mua. Lão quay sang Fezzali cửa đóng vì một lý do anh sẽ tìm lấy. Dù bị đòn choáng váng này vào phút cuối cùng, Martin Yahl vẫn còn hy vọng: Vay mượn của các nhóm tài chính khác. Lão sẽ cố. Dù sao lão vẫn còn mấy chục triệu đôla, còn cả ngân hàng của lão. Đúng lúc ấy anh cho khởi động cái anh đã tiết lộ với tôi.

“Cái tôi đã tiết lộ với Scerlett” bắt đầu khởi động cũng vào ngày thứ năm 22 tháng năm, dưới hình thức hai cột báo cùng xuất hiện trên tờ báo Thế Giới ở Paris, tờ Thời Báo Tài Chính ở London, tờ Bưu Điện Washington ở Hoa Kỳ, tờ Diễn Đàn Geneva, tờ Bild Zeitung của Hambourg (đăng tải trên ba cột, kèm ảnh của Martin Yahl, trên trang nhất) và tờ Allgemeine Zeitung ở Frankfurt. Nhìn chung các báo đều dựa theo tư liệu tôi kín đáo cung cấp cho họ, xoay quanh chủ đề: Vụ RMT khác thường của viên cựu giám đốc ngân hàng Quốc Xã đánh vào một doanh nghiệp người Mỹ gốc Do Thái.

Tập hồ sơ này đã ngốn của Lavater và tôi bốn năm tìm kiếm và cơ man tiền của. Thực ra nó cũng không đầy đủ và sắc bén như chúng tôi mong muốn. Nhưng nó cũng xác minh không thể chối cãi mối liên hệ móc ngoặc của gia đình Yahl, của bản thân Martin Yahl với Heinrich Meinhardt, chỉ huy đội biệt kích do Hitler phái sang Thụy Sĩ mùa xuân 1933 để thu hồi toàn bộ của cải của người Đức, nhất là những người Đức gốc Do Thái giấu trong két các ngân hàng Thụy Sĩ, hồ sơ có đủ tư liệu về sự cộng đồng tinh thần giữa chàng trai Martin Yahl với những kẻ như tên Gaufurher Thụy Sĩ Robert Tobler ở Zurich và tên đã sáng lập các chi nhánh phát xít bên Thụy Sĩ là Arthur Fonjallaz: Hồ sơ cũng chỉ rõ ít ra có một lần ngân hàng Yahl (kẻ trực tiếp đứng ra thi hành là Martin Yahl chứ không phải người bố) tổ chức “hồi hương” các khoản vốn của người Đức gốc Do Thái trong những điều kiện không bình thường. Chẳng hạn như nó đã chuyển khoản sang cho một ngân hàng Đức số tiền do một nhà ngân hàng Do Thái ở Hanovre gửi, viện cớ việc chuyển khoản này là do con trai nhà ngân hàng Do Thái yêu cầu khi anh ta đến ngân hàng Yahl với hai người bận áo mưa kèm hai bên và đưa ra tờ lệnh chuyển viết bằng tay run run. Hồ sơ còn chụp những tấm ảnh chụp Martin Yahl đứng bên các chiến hữu SS nhân cuộc sang Nuremberg năm 1941. Đặc biệt nó còn lưu lại lá thư Yahl viết cho một quan chức của Volksdeutsche Mittelstelle, cơ quan cai trị của SS trong đó liệt kê danh sách - Bổ sung vào bản đã nộp, thư viết thế - những khách hàng Do Thái - Đức có tiền gửi và có khả năng bắt tiền phải “hồi hương”. Những sự tiết lộ như thế cho “người thứ ba” nắm được, dù người đó là ai, hơn nữa đây là bọn Đức Quốc Xã, rõ ràng là sự vi phạm điều 47 đạo luật của Liên Bang Thụy Sĩ về kinh doanh ngân hàng và quĩ tiết kiệm, đề ngày 8 tháng mười 1943. Chính đạo luật này đã đặt ra thể thức “tài khoản đánh số” để giữ bí mật tiền gửi của khách hàng, như các ngân hàng Do Thái này.

— Bạn Cimballi, sau nước cờ anh vừa đi, lão sẽ, chắc chắn lão phải cảnh giác. Lão biết không thể có một nhóm ngân hàng nào nhất là của Thụy Sĩ có thể trong khoảng thời gian ngắn lạ thường như thế lại dám chạy đến cứu nguy cho lão. Hãy đặt mình vào địa vị những người kinh doanh ngân hàng: Lúc đầu họ cho thấy là một RMT, gần như bình thường, được thực hiện thường xuyên ở Hoa Kỳ, cả bên Châu Âu tuy có ít hơn. Nhưng tình hình vừa qua chứng tỏ thực ra đây là một trận đấu khủng khiếp giữa ngân hàng Yahl là một địch thủ ẩn danh: Hàng trăm ngàn cổ phiếu bỗng xuất hiện đột ngột và rất muộn màng, những bài tố cáo trên báo... Địch thủ nào vậy? Chẳng ai biết. Vậy dại gì can dự vào cuộc chiến lúc chưa biết địch thủ là ai, lúc thời hạn chỉ còn hai mươi bốn giờ? Này anh bạn Franz hay nhảy, nên nhớ: Trong giới tài chính, khi thấy có kẻ sắp chết đuối, người ta liền ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác. Yahl bị cô độc. Nước cờ thứ bảy của cậu rất đẹp, cậu bé! Hãy để tôi đi nước thứ Tám...

*

Giọng nói bình thản, lạnh lùng, có giáo dục của Philip Vandenberg, giọng nói của bác sĩ phẫu thuật đĩnh đạc giữa im lặng trong phòng mổ, cất lên:

— Thưa ông Yahl, tôi vừa nói với ông. Nói tên tôi, tư cách là gì, của ai, do ai uỷ quyền tiếp xúc với ông.

— Tôi nghe rõ tất cả những điều ông ta nói. Tôi chỉ muốn hỏi ông gọi tôi có việc gì.

Tôi đã nghe giọng nói của Yahl hàng ngàn lần, có lần còn nghe cả trong mơ nữa, những đêm ở Kenya rung rinh, những đêm Hong Kong ngột ngạt. Nhưng chưa lần nào nó vang âm trong tai như lần này, không bao giờ căng, đục như lần này, giọng của người bị buộc phải chấm dứt chiến đấu mà biết chắc mình không thể chiến thắng.

— Thưa ông Yahl, tôi là Philip Vandenberg, trông coi một phòng luật sư quan trọng ở New York. Tôi từ đấy gọi chuông, theo lời dặn của ông John Carradine, tôi được ủy nhiệm không phải của cá nhân ông ta mà của các thân chủ do ông ta đại diện để trả cho ông năm trăm ngàn đôla Mỹ đổi lấy sáu trăm bảy chục ngàn cổ phiếu Unichem ông đang nắm giữ. Nếu ông thuận bán với giá dứt khoát như thế, thân chủ tôi cam kết bằng văn bản sẽ đảm nhận RMT của ông và kết thúc nó.

Im lặng một lát.

— Ông vừa nói số tiền bao nhiêu?

— Năm trăm ngàn đôla. Còn một điều này nữa, ông Yahl.

Với thái độ bình thản của nhà phẫu thuật, Philip Vandenberg mở mạnh tờ báo, cố ý làm tiếng giấy sột soạt lọt được vào ống nghe xuyên qua Đại Tây Dương.

— Thưa ông, trước mắt tôi là bàn photo mới nhắn hôm qua, chụp lại lá thư ông viết ngay 11 tháng hai 1935 gửi cho người tên là Joachim Schaer, thuộc chi nhánh hải ngoại của đảng Quốc Xã ở Berlin.

Thực ra trước mặt Philip Vandenberg lúc này là bài tường thuật buổi diễn một vở ca kịch thử nghiệm bị giới phê bình coi là thất bại thảm hại.

— Thưa ông Yahl, thời hạn RMT của ông kết thúc sau hai giờ nữa. Ông không có khả năng đáp ứng đòi hỏi của người bán cổ phiếu do chính ông mời đến. Mong ông hãy chấp nhận đề nghị của thân chủ tôi...

— Họ là ai?

— Tôi không được phép tiết lộ.

— Có phải Franz Cimballi không?

— Xin cam đoan không phải người này.

Điều đó rất đúng sự thật, không phải tôi đứng ra - ít nhất trong lần này - trả năm trăm ngàn đôla là hoàng tử Aziz.

—... Không phải người này. Mong ông chấp thuận lời đề nghị, như vậy ít ra ông còn giữ được ngân hàng. Đó là lời khuyên của ông John Carradine bảo tôi chuyển tới ông. Nếu ông cần trực tiếp nói chuyện với ông Carradine tôi có thể...

— Không... Không.

Giọng Martin Yahl rất đục, rất khó nghe. Cặp mắt xanh lơ lạnh lẽo của Philip Vandenberg rời tờ báo đi tìm mắt tôi, trong con ngươi màu sáng có câu hỏi: “Đứng trước kẻ thù đã chết ta cảm thấy gì?”

Vandenberg nói tiếp vẫn bằng giọng lạnh lùng ấy:

— Thưa ông Yahl, bây giờ là tám giờ bốn phút, giờ New York. Hai người cộng sự với tôi trong vụ này ông James Rosen và Joseph Lupino vừa tới Geneva. Họ đang ở chỗ ngân hàng Quốc Gia Thụy Sĩ cách chỗ ông có vài trăm mét. Họ đợi ông làm thủ tục bán sáu trăm bảy chục ngàn cổ phiếu Unichem giá năm trăm ngàn đôla. Họ có đủ tư cách đảm bảo với ông là các thân chủ của tôi cam kết sẽ mua hết số bốn trăm bảy tư ngàn cổ phiếu mà ông không có sức mua. Sau khi được ông bán cho, họ sẽ liên lạc với văn phòng chúng tôi ở New York.

*

— Anh bạn trẻ Cimballi, sau nước cờ thứ tám, Yahl đã bán lại với giá hai trăm năm mươi triệu sáu trăm ngàn đôla hoặt ít hơn tí chút. Anh thử tính xem lão thua lỗ chừng nào. Tất nhiên chưa sạt nghiệp. Lão còn nhà ngân hàng, đối với lão nó có giá trị hơn tất cả, vì nó mà lão chấp nhận mất trắng hơn một phần tư tỉ, với nó lão hy vọng sẽ làm lại tất cả, ít ra ở tuổi ngoài sáu mươi của lão, cũng hy vọng trả lại được và tu bổ một phần nào lực lượng của lão.

Lúc này ta đi nước thứ chín, lão bị chiếu bí và chịu thua cờ, như tôi đã tuyên bố.

***

Marc Lavater là người đi nước cờ thứ chín. Anh ta có nhiều bạn thân bên Thụy Sĩ. Đặc biệt có nhà kinh doanh ngân hàng ở “Ban theo truyền thống” bên đó, đang làm chủ tịch liên hiệp các ngân hàng Thụy Sĩ. Sau khi hẹn qua điện thoại Marc Lavater đến đại sảnh khách sạn Dolder ở Zurich. Mang theo chiếc vali nhỏ đựng tập hồ sơ, trong đó có những tư liệu đã cung cấp cho báo chí, thêm bản khai của John Carradine, nội dung ghi ở Nevada theo đúng thể thức pháp luật, nói về toàn bộ các mánh khóe biến Curacao Một thành Curacao Hai, nói cách khác, về vụ trộm cắp có tầm cỡ này.

Ngày hôm sau thứ ba 27 tháng năm đích thân Martin Yahl tới Zurich, do các đồng sự mời đến dự cuộc họp thực chất là phiên tòa xét xử lão. Lão biết cái gì đang chờ đợi mình, và thực tế đã diễn ra đúng như lão đoán.

— Anh bạn trẻ Cimballi, nước thứ chín là nước khủng khiếp nhất. Lão sẽ đến đấy, trước mặt các đồng sự đồng thời là quan tòa Franz, người đã nhảy vũ khúc tử thần xung quanh lão, Franz có thể vui mừng được rồi đấy, thời cơ đã đến. Franz nên biết: Ở Thụy Sĩ có rất đông những kẻ dùng tiền của người Do Thái, người Ả Rập, của bọn vua chúa da đen, bọn độc tài các cỡ thiên tả và thiên hữu, bọn lái buôn ma túy và vũ khí... để làm những việc như Martin Yahl, tệ hại hơn Martin Yahl. Riêng Martin Yahl đã bị tóm cổ, chuyện của lão được công bố, hồ sơ của lão kèm theo lời tôi thú tội sẽ bị công bố tiếp nếu lão không chịu tuân theo tối hậu thư: Ngay lập tức và vĩnh viễn từ bỏ mọi hoạt động kinh doanh ngân hàng và tài chính có liên quan nhiều hoặc ít với Thụy Sĩ. Franz, anh chưa làm cho lão phải khuynh gia bại sản, đó là điều không thể làm nổi. Nhưng lão đã bị anh hủy hoại. Bị hủy hoại như chính tôi đây, chỉ còn nằm chờ cái chết ngọt ngào.

*

Tôi ăn trưa cùng với Rosen và Lupino, còn Philip Vandenberg vẫn như mọi bữa, không rảnh. Tối, tôi khoản đãi chia tay Léonard Sussman và chị vợ Robin. Trở về Pierre ngồi uống champagne một mình. Cho đến lúc ngủ gật.

Sáng hôm sau Fezzali gọi điện.

— Anh bạn thân mến, chúng ta gặp nhau chứ?

— Không gặp ngay được.

— Các hoàng tử và anh em các vị đó có những dự án bàn với anh. Anh đã khiến họ rất chú ý.

— Không gặp vào lúc này.

Tôi gác máy. Bộ phận tiếp tân đã báo: Mua được vé máy bay rồi, sắp có người đến lấy hành lý.

Tôi ngắm nhìn công viên Central Park.

Nghĩ đến Sarah và Joachim, đến Hyatt và Li và Lui, đến gã Thổ và cô Ute Jenssen, đến David, Léonard và Robin Sussman, đến Marc và Fransoir Lavater, đến Philip Vandenberg, Rosen và lupino với cặp mắt đồng lõa, tôi nghĩ đến Robert Zarra và Suzie Kendall tuy hai người là hai thế giới khác biệt, nghĩ đến ông Hak. Rồi lại nhớ Sarah, nước mắt trào lên.

Chuông reo rất lâu, không ai trả lời: Tôi hình dung mấy chị y tá bận blouse hồ cứng, tay chắp trước bụng, lững thững chân đất đi tới trong im lặng nhà mồ. Mãi mới có người nhấc máy, tôi xưng tên, xin gặp ông ta, và được trả lời: Ông đã chết từ mười ngày trước đây, không hiểu làm cách nào ông lết được trên cát bỏng của khu thung lũng Thần Chết, vây quanh ngôi nhà kiểu Tây Ban Nha - Hồi Giáo, lết đến tận nhà để xe, kiếm được xăng tưới lên người, chấm dứt dòng mủ chảy ra từ thân thể ông ta. Ông không chịu thoi thóp nằm chờ cái chết ngọt ngào đến giải thoát cho mình.

Tiếng nói của Carradine tức Scarlett đã chỉ dẫn tôi trong trận đấu cuối cùng này thế là đã từ thế giới bên kia vọng về.