Chương 1310 Kim Qua tiên thành(3)
Nàng đã hạ quyết tâm, về sau phải để tâm chú ý sự việc trong biệt viện hơn nữa, không phụ sự kỳ vọng của phu quân.
Về phần Lưu Ngọc rời khỏi?
Sau khi Trúc Cơ không bao lâu, nàng đã không còn suy nghĩ này nữa.
Mà trên khuôn mặt Giang Thu Thủy vẫn treo ý cười thản nhiên như cũ, khiến người ta không thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng nàng.
“Được rồi Như Yên, ngươi xuống dưới trước, ta còn có chút sự việc, muốn phân phó cho mình Thu Thủy.”
Lưu Ngọc nói thêm vài câu, thu ý cười, bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Nàng nắm bình ngọc chứa “Tử Tâm Phá Chướng đan” thật chặt, Kỷ Như Yên đứng dậy thi lễ, bèn bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi được một nửa, hình như nghĩ đến một vài sự việc, bước chân nàng quay về trở nên hơi nặng nề.
Rất nhanh, trong động phủ chỉ còn lại có hai người, nhất thời im lặng không ai nói gì.
“Lần này đi ngự yêu tại tiền tuyến, có thể việc qua lại sẽ cực kỳ không tiện.”
“Thu Thủy, tu vi của ngươi đã cách Trúc Cơ đỉnh phong không xa nữa, trước hết nhận lấy viên kết Kim Đan hệ thủy này, khi thời cơ phù hợp xung kích bình cảnh Kim Đan hẵng sử dụng.”
“Vẫn quy củ cũ, nợ trên sổ sách trước nha-”
Trước khi nói chuyện, Lưu Ngọc đã lấy một bình ngọc màu trắng ra, để lên bàn.
Bình ngọc màu trắng nàng hết sức bình thường, nhưng chẳng ai ngờ được bên trong lại chứa kết Kim Đan giá trị liên thành!
Mặc dù trong tay không có “Thủy linh quả”, không thể trực tiếp luyện chế kết Kim Đan hệ thủy.
Nhưng tự nhiên có kết Kim Đan tam hệ khác trao đổi giữa những Tu sĩ Kim Đan thì cũng không khó lắm.
“Phu quân-”
Giang Thu Thủy nỉ non lên tiếng, trong mắt như có thủy quang chớp động, rõ ràng đã rất cảm động.
Lưu Ngọc bàn giao phen này, gần như khiến nàng có cảm giác như bàn giao hậu sự, điều này khiến nàng càng lo lắng hơn.
Cho dù bỏ tình cảm không nói, đối với hai người nữ nhi mà nói, quan hệ giữa hai bên cũng đã là có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục.
Nàng biết Lưu Ngọc không thích mình làm dáng vẻ như một cô gái nhỏ, Giang Thu Thủy rất nhanh đã thu lại tâm trạng, hỏi:
“Phu quân, khi nào xuất phát.”
Ánh đèn trong động phủ dìu dịu, chiếu rọi lên hai người, tự nhiên bầu không khí thương cảm khi phải ly biệt lại tràn ngập ra.
“Ba ngày sau.”
Nhìn dáng vẻ nữ tu quan tâm, chẳng biết từ lúc nào giọng điệu Lưu Ngọc đã hơi nhu hòa đi.
“Thiếp thân đã hiểu.”
Nghe vậy, Giang Thu Thủy khẽ gật đầu, cho dù đã sắp kết Kim Đan trong gang tấc, cũng khó có thể che giấu sắc mặt sa sút.
“Ngươi và Như Yên phải ở chung thật tốt.”
Cuối cùng Lưu Ngọc dặn dò một số việc, ví dụ như tìm hiểu thông tin “Thanh Dương công” các thứ, rồi phất tay để nàng lui ra.
Bất kể như thế nào, hai nàng cũng đã theo hắn lâu như vậy, gieo Nguyên Thần cấm chế xuống thì vẫn là thị thiếp mình, đãi ngộ tốt hơn một chút cũng là bình thường.
So với tu sĩ khác, hai nàng lại càng đáng giá để bồi dưỡng hơn, cũng quen thuộc nhau hơn.
Lưu Ngọc trầm ngâm một lúc, vận dụng âm đạo pháp thuật, truyền âm thanh ra bên ngoài động phủ, tiếp tục triệu kiến đám người Tôn Ngọc Lan, Mã Văn Tài.
Những tu sĩ này đều không phải tâm phúc của hắn, cho nên trước khi chuẩn bị đi nhất định phải nhắc nhở một phen, để tránh những người này “Không thành thật” .
Sau này chỉ cần mình không có vấn đề gì, thì chắc là không dám làm loạn. …
“Leng keng leng keng”
“Như giang hải”
“Muốn bao la hùng vĩ”
“Tiếng kiếm thêm thương hợp thành cao giọng”
“Giây lát đó”
“Tên trộm hoa”
“Thường ngắm qua ngàn khung cửa trong đêm ngắn”
“Bài ca chẳng làm văn”
“Không cùng uống rượu”
“Không khách vãng lai đến”
“Chợt tỉnh hoàn toàn”
“Bàn chuyện tiệc rượu với sơn hà”
“…”
Sáng sớm, đột nhiên tiếng đàn thương cảm du dương vang lên ở đỉnh núi, phá hủy sự yên tĩnh trong núi.
Ngón tay thon dài xanh nhạt của Kỷ Như Yên, nhanh chóng bay múa trên dây đàn.
Khi thì yên ả, khi thì cao, khi thì trầm thấp.
Giống như nỗi lòng lúc này của nàng.
Mà cổ cầm màu son nàng sử dụng chính là Linh khí cực phẩm “Cổ hoàng cầm”.
Lưu Ngọc và Giang Thu Thủy, thì lẳng lặng đứng thẳng trong đình, lắng nghe khúc “Yếm Ly” này.
Cuối cùng, khúc ca nghênh đón kết thúc, trong núi khôi phục bình tĩnh lần nữa.
Giữa sân, chút thương cảm khi ly biệt tràn ngập.
Hai nàng đều biết, thủy triều yêu thú không thể kết thúc trong thời gian ngắn, lần này từ biệt, vô cùng có thể phải qua mấy chục năm mới có thể gặp lại.
Lưu Ngọc nắm lấy tay Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, đặt tay của các nàng lại với nhau, trầm mặc một hồi không nói gì.
Hai ba giây sau, chia ra khẽ gật đầu với hai nàng, buông hai bàn tay trắng như ngọc mỗi người mỗi vẻ của các nàng ra.
Sau đó pháp lực trong cơ thể vận chuyển, hóa thành một tia độn quang màu xanh phóng lên tận trời, Linh áp cấp bậc Kim Đan theo đó nhanh chóng đi xa.
“Thường nói ôn nhu hương là mộ anh hùng, quả nhiên lời này không phải là giả.”
“Quá trình tu tiên chính là quá trình không ngừng thăm dò chân lý và điều chưa biết, bản chất để tăng sinh mệnh lên.”
“Trước lại khiến tu sĩ rơi vào vòng thư thái, rõ ràng là xung đột với hắn.”
“Nếu quá mức trầm mê, có thể sẽ “sa đọa” từ trong nội tâm, sống trong vòng thư thích rồi cũng không tình nguyện bước ra ngoài nữa.”
“Điều này vô cùng đáng sợ.”
Trong lúc phi độn, trong lòng Lưu Ngọc hiện lên từng khung cảnh chung đụng với hai nàng, không khỏi lạnh cả tim, mãnh liệt cảnh tỉnh bản thân.
“Trong đó, thật sự có phương pháp song toàn hay sao?”
Hắn tự lẩm bẩm.
Tuy là nghi vấn, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Vẫn là lộ tuyến giống ban đầu, Lưu Ngọc dự định trở về tông môn thông qua Truyền Tống trận tại Cổ Khuyết Thành, sắp xếp xong xuôi sự vụ bên tông môn trước, rồi lại đi tới tiền tuyến để ngự yêu.
Về phần thị nữ, lần này hắn chỉ tính mang theo một mình Văn Thải Y, nàng ta đã trở về tông môn thu dọn động phủ trước một bước. …