← Quay lại trang sách

Chương 1311 Kim Qua tiên thành(4)

Cho dù trong nội bộ tông môn cũng có đủ loại phe phái, chia thành là ba phe phái lớn và một số phái nhỏ.

Trong thế cục thời gian bây giờ, tự nhiên người cùng một phe phái thì đi lại tấp nập, đạt thành giao ước kiểu như “Công thủ đồng minh”, giao ước đến lúc đó cứ cùng nhau trông coi.

Mặc dù đến lúc đó không chắc là sẽ có tác dụng, nhưng dù sao có cũng tốt hơn không, nói không chừng thời khắc mấu chốt lại có thể chờ viện quân đến kịp, hóa giải tình thế nguy hiểm thì sao?

Nguyên nhân như thế, Lưu Ngọc cũng chẳng thèm quan tâm đến.

Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi về đến tông môn chính là thăm hỏi sư tôn hời, sau đó tích cực thăm hỏi các vị đồng môn Kim Đan.

Trận chiến nhân yêu hung hiểm khó lường, cho dù hắn có đủ loại át chủ bài, nhưng dù sao vẫn chỉ là cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, khó đảm bảo không có lúc vạn vô nhất thất.

Cho nên, qua lại giữa đồng môn nhiều hơn luôn luôn không sai.

Nếu gặp được nguy hiểm, phe phái có thể làm cứu viện nhất vẫn là đồng môn đồng tông.

Tốn mấy ngày, sau khi thăm hỏi hết đồng môn có quan hệ khá ổn một lần, Lưu Ngọc mới dành chút thời gian xử lý chuyện khác.

Động phủ tại Thanh Dương phong, hai người ngồi đối diện nhau, một người là nam tu tóc đen hắc bào, một người là nữ tu đạo bào màu vàng hơi đỏ, thân thể nở nang.

Chính là Lưu Ngọc và Nghiêm Hồng Ngọc!

“Sắp tới đây ta phải tiến về biên giới để ngự yêu ở tiền tuyến, quản lý sự việc trong Thanh Dương phong và Ngọc Đan đường vẫn sẽ giao cho ngươi.”

Sau khi tỏ vẻ chắc chắn đối với chuyện lúc trước của Nghiêm Hồng Ngọc, hắn nói chuyện phiếm vài câu, sau đó hắn lại tiếp tục phân phó nói.

“Đã hiểu, Thanh Dương phong và Ngọc Đan đường, Hồng Ngọc sẽ quản lý cho thật tốt.”

Nghiêm Hồng Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù đã qua hai ba mươi năm, nhưng lúc nàng đối mặt với Lưu Ngọc vẫn rất hạn chế.

Nàng do dự rất lâu, vẫn không nói đến hai chữ vô cùng xấu hổ.

Nghiêm Hồng Ngọc chứng kiến Lưu Ngọc từ một tiểu tu Luyện Khí, từng bước trưởng thành đến Trúc Cơ kỳ, có thể quyền thế ngang hàng với nàng, sau đó hoả tốc tu luyện tới Trúc Cơ đỉnh phong, nhảy lên trở thành Kim Đan trưởng lão.

Nàng còn lớn hơn đối phương mấy chục tuổi, mặc dù đã thành thị thiếp, nhưng có nhiều thứ vẫn khó mà buông bỏ.

“Vất vả rồi.”

Lưu Ngọc khe khẽ gật đầu, tán thưởng nói.

“Nên như thế.”

Nghiêm Hồng Ngọc rót linh trà cho hắn, nói khẽ.

Lưu Ngọc phó thác Thanh Dương phong và Ngọc Đan đường, khiến nàng cảm giác mình được tin tưởng, cuối cùng tìm được một tia an ủi sau khi bị gia tộc biến thành đồ vật.

Cho nên những năm gần đây, lúc quản lý sản nghiệp cũng coi như tận tâm tận lực.

Nhưng nàng làm sao biết được, từ khi Lưu Ngọc trở thành viện trưởng phân viện Nguyên Dương biệt viện ở Nguyên quốc, trọng tâm thực sự đã sớm chuyển dời đến Nguyên quốc.

Ngay cả đan dược cũng là Luyện Đan Sư đế giai của cửa hàng luyện chế, chung quy không bỏ đan dược của mình vào.

Cho nên trình độ lợi nhuận của cửa hàng tự nhiên trở về bình thường, chẳng hề có chút đột phá nào.

Còn có việc kinh doanh tam giai Linh sơn, có thể sẽ là thu hoạch rất khả quan đối với Tu sĩ Kim Đan khác mà nói.

Nhưng đối với Lưu Ngọc mà nói, loại phương thức kiếm Linh Thạch này vẫn quá chậm, kém xa việc thúc Linh thảo Linh dược trong Tiên Phủ, thông qua đan dược mà biến nó thành Linh Thạch.

Sau khi giao phó sự việc xuống dưới, Nghiêm Hồng Ngọc chậm rãi mở miệng, báo cáo thu chi Thanh Dương phong và Ngọc Đan đường những năm gần đây.

Liên tục hàn huyên mấy canh giờ, nàng mới cáo từ rời đi.

Lưu Ngọc đi ra khỏi động phủ, dọc theo tu kiến chỉnh tề đường nhỏ, đi vào đỉnh núi một tiểu đình.

Hắn đứng trên rìa tiểu đình, có thể quan sát cả Thanh Dương phong.

Chỉ thấy giữa từng mảnh từng mảnh Linh điền, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng bóng dáng của các thị nữ, hoặc là khom lưng nhổ cỏ cắt tỉa cành lá, hoặc là xới đất tưới nước cho Linh thảo Linh dược.

Có người bắt cặp thành đôi, một mặt cười cười nói nói, mặt khác thoải mái vui sướng làm việc.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, hoàn toàn là cảnh tượng yên tĩnh tường hòa.

Mưa gió nổi lên phong mãn lâu trong tu tiên giới cứ như hoàn toàn không ảnh hưởng tới nơi đây, giống như một nơi thế ngoại đào nguyên.

Lưu Ngọc nhìn cảnh tượng Thanh Dương phong, trên mặt lộ ra chút ý cười.

Chẳng qua hắn hiểu được rằng, từ khi thủy triều yêu thú bộc phát, bầu không khí yên tĩnh tường hòa trước mặt sẽ không duy trì được bao lâu nữa. …

Kim Qua tiên thành, nằm ở chỗ giao giới giữa Thanh Châu, Kính Châu và Quang Châu Sở quốc, thuộc về khu vực không thể phân rõ giữa ba đại môn phái.

Bị ba đại tông môn tranh đoạt, ngẫu nhiên bị phân chia vào trong ba châu, nhưng cuối cùng vẫn “độc lập”.

Vì ba đại tông môn dính dáng vào, đều không muốn khu vực Kim Qua tiên thành rơi vào trong tay đối phương, mới dẫn đến tính đặc thù của khu vực này.

Nhưng nguyên nhân chính là vì ba đại tông môn ngươi tranh ta đoạt, thế cục cực kỳ không ổn định, khu vực Kim Qua tiên thành này vẫn luôn chẳng thể phát triển được ra làm sao, không thể trở thành là căn cứ cỡ lớn của các tu tiên giả.

Mặc dù bên cạnh có một nhánh của Hoành Đoạn sơn mạch, trong đó có tài nguyên tu tiên phong phú.

Dù sao thì thời cuộc bất ổn, hôm nay Kim Qua tiên thành còn độc lập, ngày mai có thể đã bộc phát đại chiến, bị một tông môn nào đó đặt vào vòng khống chế.

Đến lúc đó kẻ nào đứng sai đội ngũ sẽ phải bị khám nhà diệt tộc!

Trong tình huống như thế này, đại bộ phận tu sĩ đều không có suy nghĩ sẽ ở lâu nơi đây, tự nhiên nơi đây không phát triển được ra sao.

Chẳng qua khi thông tin yêu thú bạo động, thủy triều yêu thú sắp đến truyền ra từ mấy tông môn lớn, trình độ nơi đây được coi trọng đã bay thẳng lên cao.

Nếu như Kim Qua tiên thành bị yêu thú công phá, xuất phát từ vị trí thành này, thủy triều yêu thú có thể tùy tiện quét sạch qua ba châu, khiến sinh linh đồ thán.

Đến lúc đó, khu vực cần phải phòng thủ có thể sẽ càng nhiều hơn, bất luận một tông môn nào cũng phải đau đầu.