Chương 1317 Lịch sử tuyệt vọng(4)
Dù sao ngoại trừ phương pháp này, vì điều kiện hạn chế, mấy người không thể nghĩ ra phương pháp tốt hơn.
Cuối hội nghị, bốn người lại phân chia khu vực thủ thành lần nữa.
Thanh Hư Phái phụ trách thành đông, Hợp Hoan Môn phụ trách thành tây, Nguyên Dương Tông phụ trách thành nam, Tư Mã gia phụ trách thành bắc.
Thế lực bốn phương, mỗi phương phụ trách một phía tường thành.
Ngoài ra, mỗi thế lực đều phải hình thành chung một toà “vệ tinh thành” để trông coi ở chỗ gần “Kim Qua chi mạch”, cũng là ngoài đông thành một trăm dặm.
Mỗi một tòa vệ tinh thành, quy mô có thể so với căn cứ cỡ nhỏ của tu tiên giả, đồng thời có trận pháp thủ hộ.
Mục đích chủ yếu là để giám sát tình huống bên trong Hoành Đoạn sơn mạch, cùng với động tĩnh của yêu thú.
Nguyên Dương Tông phụ trách vệ tinh thành số ba.
Bốn tòa vệ tinh thành cách “Kim Qua chi mạch” năm mươi dặm, mỗi thành đều có mười lăm tên tu sĩ Trúc Cơ và hơn trăm tu sĩ Luyện Khí, nhất giai nhị giai yêu thú bình thường rất khó lướt qua bốn tòa vệ tinh thành.
Chỉ khi có yêu thú Yêu Đan kỳ xuất hiện mới bị nghiền nát phát hủy.
Cho nên thủ vệ trong thành này đều là tu sĩ phụ thuộc của tứ đại thế lực Kim Qua thành, ngược lại tu sĩ chính của tứ đại thế lực lại ít nhất, thường là làm chỉ huy dẫn đầu.
Chẳng qua các Vệ Tinh thành cách nhau mấy chục dặm, rất khó bị phá hủy đồng thời.
Cho dù không phòng thủ nổi, vẫn không khó để phát ra tin báo động trước.
Mà Kim Qua thành cách Kim Qua chi mạch chừng một trăm năm mươi dặm, cách Vệ Tinh thành tầm một trăm dặm.
Cho dù thủy triều yêu thú đột ngột bộc phát cũng có đủ thời gian phản ứng, bố trí như thế gần như sẽ không thể bất ngờ bị đánh trở tay không kịp.
“Nếu vậy thì hãy sắp xếp như vừa mới thương nghị xong, bần đạo còn có chuyện quan trọng, xin phép đi trước một bước.”
Sau khi thương nghị hoàn thành, Thương Vân đạo nhân nhận được một tờ Truyền âm phù, vội vàng nói một câu rồi bước nhanh rời khỏi phòng nghị sự.
Trác Mộng Chân không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Lưu Ngọc một chút, ngay sau đó cũng rời khỏi phòng nghị sự.
“Xem ra sự tình năm đó, nàng ta vẫn canh cánh như cũ.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc hơi đau đầu.
Không phải hắn kiêng kị nàng ta, mà là sợ lúc thủy triều yêu thú bộc phát, nàng ta vì ân oán lúc trước mà làm ra những sự việc không lý trí.
Ví dụ như cố ý cản trở, cố ý mở trận pháp, đặt yêu thú vào thành vân vân.
Thù hận khiến người ta mất đi lý trí, thậm chí có thể kéo dài mấy trăm năm, Lưu Ngọc không xem thường thù hận, đặc biệt là của nữ tu.
“Hy vọng sẽ không đến mức kia.”
Nhìn bóng lưng Trác Mộng Chân biến mất, đáy mắt Lưu Ngọc hiện lên một tia sắc lạnh.
Cũng chỉ vì thời cuộc hiện tại đặc thù, hắn không nên ra tay ở thời kỳ mẫn cảm thế này, nếu không sẽ tương đương với làm yếu đi sức mạnh thủ thành.
Đổi lại nếu là thời kỳ bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại một tai họa ngầm ghi hận chính mình như thế, mà nhất định phải nghĩ cách quét dọn tai họa ngầm đó!
“Đúng là thời buổi rối loạn.”
“Hầy -”
Tư Mã Vĩnh thở dài, trên mặt lộ ra mấy phần nặng nề, lại không rời đi ngay lập tức.
“Hửm?”
Thần sắc Lưu Ngọc như thường, đầy hứng thú nhìn qua.
“Chúng ta chuẩn bị nhiều như thế, đồng thời nghĩ kỹ rất nhiều kế sách, nhưng vào thời điểm thủy triều yêu thú tiến đến, thật sự có thể có tác dụng ư?”
“Thanh Dương đạo hữu, ngươi thấy thế nào?”
Tâm lo cho tương lai của gia tộc, trên khuôn mặt béo mập của Tư Mã Vĩnh mập, thế mà cũng xuất hiện mấy phần lo lắng.
“Mấy vạn năm trước, Sở quốc còn chưa tiếp giáp với Hoành Đoạn sơn mạch, còn chưa phải biên giới giữa Thiên Nam và Hoành Đoạn sơn mạch.”
“Đồng thời khi đó hai giới chính ma, cũng mạnh hơn bây giờ nhiều, chuẩn bị cũng càng sung túc hơn.”
“Nhưng xem kết quả cuối cùng đi?”
“Lương Quốc, Kim quốc, Bắc Sơn quốc các nước, không phải vẫn lần lượt biến mất sao?”
“Tư Mã đạo hữu, đừng lạc quan quá mức đối với kết quả thủy triều yêu thú lần này.”
“Theo Lưu mỗ thấy, nên chuẩn bị sớm cho thỏa đáng.”
Lưu Ngọc có ẩn ý sâu sắc mà nói.
Vài vạn năm trước, Sở quốc còn chưa phải biên giới giữa Thiên Nam và Hoành Đoạn sơn mạch, hơn nữa phương bắc còn có mười mất quốc gia như Lương Quốc, Kim quốc.
Nhưng không phải chỉ một lần thủy triều yêu thú đã quét sạch, từng đất nước kia đều biến thành lãnh địa của yêu thú, từng bước một diễn biến thành bố cục tu tiên giới Thiên Nam bây giờ.
Bởi vậy có thể thấy, thực tế có hơi tuyệt vọng …
Cho nên, cho dù có chuẩn bị đầy đủ ra sao, thì vô cùng lạc quan cũng là sai lầm.
Sau khi trở thành Kim Đan trưởng lão, đã có thể đọc đại bộ phận điển tịch trong tông môn, lúc Lưu Ngọc phát hiện chân tướng cũng đã im lặng thật lâu.
Chớ thấy dáng vẻ hắn lúc trước chậm rãi, cứ như tính trước kỹ càng, thực ra cũng không phải có thói quen chủ động xuất kích, không thích quá mức bị động.
Sức mạnh tán tu cấp thấp, làm sao có thể có hiệu quả suy yếu số lượng yêu thú được?
Cho dù tính tất cả tán tu vào, so sánh với vô cùng vô tận yêu thú trong Hoành Đoạn sơn mạch, chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả thôi.
Không thể nói tán tu không có hiệu quả, chỉ có thể nói hiệu quả thật sự vô cùng thấp, dù sao cũng tốt hơn việc không hề làm gì, bị động chờ đợi thủy triều yêu thú đến.
Điều này, bốn người biết rõ ràng trong lòng, chẳng qua chỉ ngầm hiểu ý thôi.
nếu nói là không làm gì cả, chỉ sợ không kịp chờ thủy triều yêu thú đến, sĩ khí Kim Qua thành đã suy yếu hơn phân nửa.
“Thanh Dương đạo hữu nói có lý, quả thực phải làm chuẩn bị sớm.”
“Tư Mã gia quét dọn giường chiếu mà đối đãi, chào mừng đạo hữu đến đây chỉ điểm.”
“Lão phu còn có chuyện quan trọng, cáo từ!”
Tư Mã Vĩnh vừa chắp tay, bước qua cánh cửa phóng lên tận trời.
Trong tiên thành không cho phép phi hành, người vi phạm sẽ bị nghiêm trị, Chẳng qua Kim Đan chân nhân tự nhiên đã áp đảo trên cả quy củ.
Lắc đầu, Lưu Ngọc thu ánh mắt lại, đi ra ngoài phủ thành chủ.
Hắn hoàn toàn không có ý nghĩ “người còn thì tháp còn” kỳ lạ , nếu thế cục không đúng, hắn sẽ lập tức lui về Thanh Châu, thậm chí trở về Nguyên quốc.