Chương 1316 Lịch sử tuyệt vọng(3)
Nghe thấy phải chủ động xuất kích, Tư Mã Vĩnh nhíu mày phản đối.
Không thể so với tu tiên tông môn, ở gia tộc tu tiên thì mỗi một tộc nhân có linh căn đều rất quý giá.
Ngay cả ngũ linh căn, cũng có thể dùng để “gieo giống”, dù sao nếu cha mẹ đều có linh căn, khả năng hậu đại có linh căn có thể tăng lên rất nhiều.
Phái người ra săn giết yêu thú, mặc kệ thành công hay thất bại, đại khái đều phải tổn thất nặng nề, lão không nỡ dùng tộc nhân cùng huyết mạch với mình.
Vì đấy là chết một người thì mất đi một người.
“Nếu chúng ta trực tiếp phái đệ tử hoặc tộc nhân đi săn giết yêu thú, quả thật có chút không ổn.”
“Vì nếu thương vong quá nhiều, sợ rằng sẽ dẫn đến sức phòng ngự lúc thủy triều yêu thú ập đến quá yếu.”
“Hay là sử dụng tán tu?”
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, nói ra ý nghĩ của mình.
Tán tu cực kỳ thiếu tài nguyên tu tiên, cho nên phần lớn từ khi bắt đầu bước lên con đường tu tiên đã luôn đuổi theo lợi ích.
Lúc này không dám vào núi săn yêu, đơn giản là vì yêu thú bạo động, quá mạo hiểm; mạo hiểm và thu hoạch không so sánh với nhau được, cho nên phải lùi bước.
Nhưng nếu Kim Qua thành nhường ra một phần lợi ích, khiến những tán tu kia thật sự có thể có thêm một ít thu hoạch mỗi lần săn giết yêu thú, nhất định có thể điều động rất nhiều tán tu tích cực góp sức.
Không cần nhường quá nhiều ra, chỉ cần mỗi lần săn giết một yêu thú, phụ cấp thêm mấy viên Linh Thạch, là đủ để điều động tán tu tích cực rồi.
“Nhưng tán tu theo lợi tránh hại, nghe được tin thủy triều yêu thú sắp bộc phát, rời xa “Kim Qua chi mạch” còn chẳng kịp, sao mà chủ động lên núi săn yêu được?”
“Đúng thế, nên ý của Thanh Dương đạo hữu là?”
Tư Mã Vĩnh nói rồi, dường như nghĩ đến gì đó.
Trước đây, khi tam đại tông môn chưa từng đến Kim Qua thành, thành này là do Tư Mã gia chưởng quản, cho nên thường xuyên tiếp xúc với tán tu, do đó là bên hiểu rõ tán tu nhất.
Cho nên Lưu Ngọc vừa đề cập đến, Tư Mã Vĩnh đã nhận ra gì đó ngay lập tức.
“Không sai.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
“Những tán tu này, nếu có thể vì nguy hiểm mà rời khỏi Kim Qua chi mạch, đương nhiên cũng có thể vì lợi ích mà trở lại đây.”
“Chúng ta chỉ cần nghĩ cách tăng cao thu hoạch khi săn thú Kim Qua thành lên một ít, thì không lo những tán tu kia không đến.”
“Ví dụ như miễn trừ phí vào thành, cung cấp thông tin yêu thú, bảo đảm an toàn bên ngoài dãy núi, với lại mỗi khi săn giết được một yêu thú thì lại phụ cấp thêm một ít Linh Thạch.”
“Không cần phải phụ cấp quá nhiều, căn cứ vào phẩm giai yêu thú mà cho mấy viên đến mười mấy viên là được.”
“Có điều kiện hậu đãi thế, đương nhiên sẽ có nhiều tán tu dao động.”
Mới chớp mắt, hắn đã tổ chức ngôn ngữ xong xuôi, không nhanh không chậm nói ra.
“Cách này…”
Tư Mã Vĩnh và Thương Vân liếc nhau, hơi chút động dung.
Đây đúng là một cách không tồi, chỉ cần dùng chút Linh Thạch là có thể khiến tán tu bán mạng, hai người nghe xong cũng có chút động tâm.
Mặc dù tam đại tông môn mạnh mẽ, môn nhân đệ tử đông đảo, nhưng chỗ cần phải trấn thủ cũng nhiều, không thể nào phái quá nhiều tu sĩ tới Kim Qua thành.
Cộng cả tam đại tông môn, là khoảng một ngàn năm trăm tu sĩ, cho dù tính thêm người của Tư Mã gia, cũng mới có hơn hai ngàn người.
Số lượng tu sĩ như thế này mà ra khỏi thành săn yêu, cho dù đánh được theo tỉ lệ một phần mười, cũng hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Nghĩ thế, tốn chút Linh Thạch mà có thể khiến tán tu bán mệnh quả thực là một biện pháp không tệ.
Đến lúc thủy triều yêu thú bộc phát, ngũ đại tông môn Sở quốc cũng vui lòng vận dụng tài nguyên, dù sao thì bình thường tiết kiệm đến thế, không phải là để sử dụng ở thời khắc mấu chốt ư?
Tiếp giáp Hoành Đoạn sơn mạch, ngũ đại tông môn cũng có cảm giác nguy cơ rất mạnh.
Quốc gia chiếm cứ phần lớn lãnh thổ nhưng phúc lợi phát cho đệ tử cũng không nhiều, một phần là vì đã vào túi cao tầng cả, một phần đúng là vì đối phó thủy triều yêu thú xảy ra mấy ngàn năm một lần.
Cho nên bây giờ, đúng là nên vận dụng của cải cất kho, các đại tông môn cũng sớm chuẩn bị kỹ càng.
“Lão phu hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Thanh Dương đạo hữu.”
Ngoài dự kiến, Tư Mã Vĩnh là người tỏ vẻ ủng hộ trước hết.
Mặc dù là Kim Đan gia tộc, vẫn không thể so sánh với tam đại tông môn, chẳng qua siết ăn siết mặc, đưa ra mười vạn Linh Thạch vẫn không thành vấn đề.
Dù sao cũng tốt hơn kế hoạch ban đầu, tộc nhân cùng huyết mạch sẽ thương vong số lượng lớn.
Thủy triều yêu thú lại chẳng phải chỉ là một hai con sóng, nếu vận khí không tốt, kéo dài mấy chục đến trên trăm năm cũng là bình thường, nhất định phải suy xét cho lâu dài!
Linh thạch mất rồi thì có thể vơ vét lại, nhưng tộc nhân thương vong thảm trọng mà muốn khôi phục nguyên khí thì không dễ thế.
Về điểm này, cách nhìn của Tư Mã Vĩnh rất thoáng.
“Kế này của Thanh Dương đạo hữu rất hay, bần đạo cũng đồng ý kế sách này.”
Thương Vân đạo nhân gật đầu khe khẽ.
Trong thời gian ngắn như vậy đã nghĩ ra một cách không tệ, việc này khiến lão phải thay đổi cách nhìn về Lưu Ngọc.
“Xem ra tuy Thanh Dương này mới lên Kim Đan, nhưng cũng là một người tâm tư kín đáo, chứ tuyệt không phải kẻ vớ vẩn.”
Nhìn Lưu Ngọc đang chậm rãi nói, Thương Vân đạo nhân lóe lên ý nghĩ này, cảm giác quyền chủ động trong bốn người đã thoát ra sự khống chế của mình.
Chẳng qua dù sao cách này vẫn là cách nghĩ ra trong lúc vội vàng, tồn tại đủ loại lỗ thủng.
Không bất ngờ, lúc này Trác Mộng Chân tỏ vẻ không ổn, sau đó chỉ ra đủ loại lỗ thủng của kế sách trên từng phương diện.
Nhưng phê bình là phê bình, tiếp theo bốn người thương nghị một phen, vẫn thông qua đề nghị của Lưu Ngọc.