← Quay lại trang sách

Chương 1320 Thủy triều yêu thú đến, quyết định vô tình(2)

Nhưng cứ sống như thế, không thể tránh khỏi bảy tám trăm năm sau hóa thành nắm đất vàng to bự, đương nhiên hắn sẽ không làm như thế.

Hắn phong trần mệt mỏi đuổi tới Kim Qua thành, quả thực rất vất vả, nhưng đối với Tu sĩ Kim Đan dư thừa tinh lực mà nói, lại không tính là gì cả.

Đi vào phòng luyện công đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lưu Ngọc lấy bồ đoàn chuyên dụng đã dùng mấy chục năm ra, bắt đầu ngồi xuống tu luyện.

Một viên “Bồi Nguyên đan” vào bụng, Linh lực tinh thuần và dược tính lập tức tan ra ở phần bụng,“Thanh Dương công” vận chuyển theo đó, tham lam luyện hóa mỗi một phần Linh lực và dược tính.

Dưới sự giúp đỡ của đan dược, cuối cùng tu vi được tăng lên khả quan.

Nhưng đối với ‘con sông lớn’ như Kim Đan kỳ mà nói, tăng trưởng do một viên Bồi Nguyên đan mang tới, chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi, vẫn có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể như cũ.

Chỉ dùng mấy chục năm làm đơn vị, dùng góc độ của người trường sinh mà nhìn mới cảm giác được tăng lên một cách rõ ràng.

Tiêu tốn ba canh giờ, vận chuyển mười tám lần công pháp, luyện hóa dược lực bồi dưỡng đan, mới hoàn thành việc tu luyện “Luyện Khí”.

Lưu Ngọc nghỉ ngơi một lúc, lại vận chuyển “Tôn Thần diệu pháp” tầng thứ ba, bắt đầu tu luyện “Luyện Thần”.

Chỗ đau khổ nhất khi tu luyện Luyện Thần, là khi thần thức tăng vọt đến bảy mươi lăm cân,“Dưỡng Thần đan” đã mất đi hiệu quả.

Nhưng linh vật là thưa thớt nhất trong phương diện thần thức, đan dược cũng thế, tìm kiếm hai ba năm, mà Lưu Ngọc vẫn chưa tìm được vật thay thế cho Dưỡng Thần đan.

“Á á-!”

Khi công pháp vận hành, khuôn mặt Lưu Ngọc vì đau khổ mà vặn vẹo, toàn thân đầm đìa mồ hôi, giống như là vớt ra từ trong nước.

Nhưng giữa những tiếng kêu rên đau đớn, hắn vẫn kiên trì vận chuyển công pháp!

Con đường tu tiên, còn tàn khốc hơn so với thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc vô số lần, cho dù có Tiên Phủ trợ giúp, vẫn không thể chủ quan.

Hai canh giờ sau, tiếng rên rỉ đau khổ mới biến mất, tu luyện Luyện Thần đã hoàn thành.

Sau đó, Lưu Ngọc lấy mặt dây chuyền giọt nước ra, vận chuyển “Tinh Thần Chân Thân”, bắt đầu hấp thu sức mạnh từ “thái dương lực”.

“A”

Áo quần rách nát, ngay khi vừa vận chuyển “Tinh Thần Chân Thân”, hình thể hắn đã khôi phục lại khoảng chừng ba trượng ba.

Nhưng khi khôi phục trạng thái chân thân là lúc hiếm có mà Lưu Ngọc thả lỏng.

Khi tu luyện giai đoạn Liệt Nhật tinh tiến, vòng ngoài màu đỏ trong đồ án hình tròn trên lồng ngực, ánh sáng màu đỏ đã nồng đậm hơn rồi.

Uy năng thần thông “Tinh Thần nhãn” cũng chậm rãi tăng lên.

Tu luyện luyện thể cũng hao tốn hai canh giờ, trước sau trọn vẹn bảy canh giờ, tu luyện mỗi ngày như vậy mới hoàn thành.

“Một tia thái dương lực này, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu năng lượng?”

Nhìn một tia màu đỏ trong mặt dây chuyền giọt nước, Lưu Ngọc tự lẩm bẩm.

Mỗi một lần tu luyện,“thái dương lực” đi ra từ Tiên Phủ gần như không cảm giác được sự suy giảm bằng mắt thường.

Chỉ là so sánh với thời điểm ban đầu, màu sắc đã mờ đi non nửa.

Hắn lắc đầu, thu mặt dây chuyền giọt nước vào trong túi trữ vật, Lưu Ngọc bắt đầu dùng pháp lực bồi dưỡng “Lạc Nhật Kim Hồng”.

Có “Bồi Nguyên đan” giúp đỡ, mỗi một lần hắn tu luyện đều còn thừa không ít dược tính.

Những dược tính này sẽ không tiêu tán trong vòng vài ngày, lần sau tu luyện vẫn có thể gia tốc tu luyện như cũ, dùng để bồi dưỡng pháp bảo bản mệnh, cũng không dẫn đến việc tăng trưởng tu vi chậm dần.

Lưu Ngọc có thể rút ngắn thời gian phục dụng đan dược, ví dụ như vốn dĩ là bảy ngày một lần, đã đổi thành năm ngày một lần.

Như thế là có thể vẹn toàn đôi bên. …

Lúc Lưu Ngọc tu luyện, sắp xếp hắn đưa ra trước đó đã được kiên định chấp hành xuống dưới sau khi quán triệt với đám người Nhan Khai.

Sau một hồi điều động nho nhỏ, nam thành rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Mà thông tin Thanh Dương trưởng lão đến, cùng với sắp xếp một vài kế hoạch đều đã truyền khắp vệ tinh thành số ba ngoài trăm dặm.

Thời gian nhoáng một cái, lại trôi qua mấy tháng, Kim Qua thành mới ban bố “giúp đỡ săn yêu”, truyền đạt đến tai tán tu thông qua đủ loại con đường.

Có tán tu khịt mũi coi thường, khám phá tính toán của tam đại tông môn, khinh thường bán mạng cho tam đại tông môn.

Thậm chí còn thuyết phục đồng đạo quen thuộc, để người quen không được bán mạng cho tam đại tông môn.

Không ngoài gì khác, tán tu, gia tộc tu tiên, tông môn tu tiên đối lập với nhau đã lâu, sớm đã tích lũy hiềm khích thâm hậu, thời gian ngắn thì hoàn toàn không thể tiêu trừ.

Tông môn tu tiên giữ đại bộ phận tài nguyên, khiến một bộ phận lớn các tán tu gian nan sống qua ngày, mỗi ngày đều phải bôn ba vì tài nguyên tu luyện, thậm chí là liều cả tính mạng.

Không có thế lực nào lại trung thực phun tài nguyên tới tay ra ngoài, bây giờ kiểu đối lập này hoàn toàn không thể sửa đổi.

Nếu như tán tu như muốn đạt được tài nguyên, cũng chỉ có thể “khất thực” từ trong tay các đại tông môn, trong quá trình này, rất nhiều tán tu đã sớm sinh lòng oán hận.

Chẳng qua oán hận thì là oán hận, muốn gần tiên đồ thêm một bước, vẫn phải bán mạng đạt được tài nguyên từ tông môn.

Có một vài tán tu miệng phun hoa thơm, nhưng cơ thể lại rất thành thật, nghe thấy thông tin đã khởi hành đi tới Kim Qua thành trước tiên.

Miễn trừ phí tổn vào thành, cung cấp thông tin yêu thú, đồng thời mỗi một đầu yêu thú tiêu diệt được còn có thể đạt được phụ cấp Linh Thạch tùy theo phẩm giai yêu thú.

Thế này đối với đại bộ phận tán tu có tình cảnh gian nan mà nói, đó là một sự hấp dẫn không nhỏ.

Một vài tán tu tự xưng là thực lực bất phàm, còn xem lần thủy triều yêu thú này là cơ duyên, tích cực liên lạc với các đồng đạo lên núi săn yêu, nắm chặt thời gian tìm kiếm Linh Thạch.