← Quay lại trang sách

Chương 1338 Làm hết sức(4)

Cả hai như chậm như thực sự xảy ra cực nhanh, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách vài dặm, khiến thân thể yêu tu của Tuyết Linh Báo căng cứng.

Đối phó với yêu thú tam giai kiểu này, tự nhiên không thể dùng thương mang đơn nhất thuần túy được, đó là thủ đoạn quét sạch tạp binh linh tinh, nhưng lại có lực không thắng được đối thủ cùng cấp.

Nghìn tia thương mang hóa thành trăm đóa kim liên, chỉ có thể tính là một loại thủ đoạn phụ trợ.

Dù sao bản thân Lạc Nhật Kim Hồng thương, không được thêm vào đặc biệt nào đối với thương mang, phần lớn là một loại vận dụng của bản thân Lưu Ngọc đối với Linh lực thôi.

Trong khi đấu pháp cùng cấp bậc, thương mang, kiếm khí, đao cương các loại không phải cứ số lượng càng nhiều thì càng tốt, mà “chất lượng” mới là vua.

Chỉ có mỗi một công kích có uy lực đủ cao mới có thể uy hiếp đối thủ cùng cấp bậc, nếu không số lượng có nhiều hơn nữa, cũng không thể đánh tan lớp phòng ngự của đối thủ.

Nếu như Lưu Ngọc còn muốn kiểm tra yêu thú cấp thấp như thế, cứ trực tiếp phóng ra mấy trăm tia thương mang, thậm chí còn không đánh tan được phòng ngự của Tuyết Linh Báo, mà chỉ là mưa bụi mà thôi.

Mà ngưng tụ thương mang thành “thương liên”, uy lực lập tức tăng lên không nhỏ, có thể thoáng uy hiếp đối thủ cùng cấp bậc.

Ở phương diện này, có thể nói rõ khả năng khống chế và vận dụng Linh lực của Lưu Ngọc ở một trình độ nhất định.

Nếu có thể tiến thêm một bước trên cơ sở này, giảm bớt từ trăm đóa thương liên đến còn mười đóa thậm chí một đóa, uy lực còn có thể tăng thêm một bước nữa.

Không có chiêu thức quá mức phức tạp, nói đến cùng các loại chiêu thức chẳng qua cũng chỉ là một kiểu vận dụng đối với Linh lực mà thôi.

Nhưng dù như thế nào đi nữa, cũng không thể gia tăng Linh lực của bản thân được.

Tu tiên giới đã phát triển trăm vạn năm, các loại pháp thuật tương đương với quyền pháp chưởng pháp trong thế tục, đã đối đạt tới trình độ vận dụng Linh lực cực cao.

Gia tăng chiêu thức thoạt nhìn thì diễm lệ, chẳng qua lại là động tác dư thừa, phí công lãng phí Linh lực mà thôi.

Đặc biệt là pháp khí pháp bảo, lại càng là một trong mấy loại thủ đoạn vận dụng Linh lực có hiệu suất cao nhất.

Cho dù vận dụng của tu tiên giả đối với Linh lực vẫn còn dừng lại ở trình độ vô cùng nông cạn, cũng có thể chuyển hóa tu vi thành thực lực thông qua pháp khí.

Cho nên tu sĩ có pháp khí pháp bảo, đối mặt với tu sĩ không có pháp khí pháp bảo mới có thể chiếm cứ ưu thế rõ ràng.

Dù sao thì pháp thuật vẫn cần luyện tập, còn phải suy xét thiếu hụt pháp thuật của bản thân mình, nhưng chỉ cần sau khi tế luyện pháp khí pháp bảo rồi thoáng làm quen với nó, đã thuận tiện phát huy thực lực không tệ ngay lập tức rồi.

Tất nhiên, bí thuật không bao hàm trong đó, quả thật có một vài loại bí thuật có thể gia tăng Linh lực của bản thân.

Chẳng qua đều không phải sinh ra từ con số không, mà là phải đánh đổi một cái giá nặng nề, ví dụ như tinh huyết, thọ nguyên, linh vật các loại. …

Đối mặt với thương liên màu vàng kim, Tuyết Linh Báo há to miệng máu, phun ra từng viên băng tinh gai góc màu xanh đậm.

“Ầm ầm!”

Thương liên va chạm với băng tinh, vang lên tiếng nổ tung thanh thế thật lớn, nhất thời khó phân thắng bại.

Nhìn trường thương màu vàng kim bắn tới như chớp, thân hình Tuyết Linh Báo lóe lên, thuấn gian di động đi một khoảng cách lớn.

Sức công phạt của pháp bảo này quá mạnh, nó không dám dùng thân thể yêu tu mà cứng đối cứng.

Chỉ là tuy suy nghĩ như thế, mặc dù tốc độ di động nhanh, nhưng sao có thể nhanh hơn pháp bảo được?

Tuyết Linh Báo rơi vào đường cùng, đành phải vung móng sắc lên, tiếp tục cứng rắn đối chiến chính diện.

“Keng keng!”

Trong phong mang của Lạc Nhật Kim Hồng thương, con thú này bó tay bó chân, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.

Cự thú vai cao năm trượng, lại vướng trái vướng phải trước trường thương dài khoảng ba trượng.

Thực ra trong lòng Tuyết Linh Báo cũng vô cùng buồn bực, thoạt nhìn hơi thở tu sĩ loài người đó không sâu dày lắm, rõ ràng là thiếu niên mới tấn thăng Kim Đan không bao lâu, thế mà lại có một món pháp bảo đúng lúc có thể khắc chế nó.

“Gào gào!”

Con thú này cảm giác mình đã vứt mặt mũi, cứ như cảm nhận được ánh mắt khác thường từ mấy tên yêu tu tam giai khác, trong lòng giận dữ không thôi nhưng lại không thể làm gì.

Chỉ có thể phát ra tiếng gầm thét bất lực!

Bên trên thành lâu, sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm trọng, thế mà lại không có bao nhiêu vui sướng.

Mặc dù Tuyết Linh Báo bị mình đè ra đánh, rõ ràng đã rơi vào hạ phong, nhưng nhìn từ chỉnh thể thế cục, thế cục bất lợi bên phía Kim Qua thành vẫn cực kỳ lớn.

Mặc dù Thương Vân đạo nhân Kim Đan trung kỳ, thoạt nhìn tung thủ đoạn ra hết, nhưng lúc đối mặt với Hàn Thiên Ưng tam giai hậu kỳ, cơ bản chỉ có thể miễn cưỡng dây dưa với nó.

Nó vẫn có thể tùy ý bay lượn, phá hủy từng gió lốc ngũ sắc một như cũ.

Hai người Trác Mộng Chân, Tư Mã Vĩnh, ngược lại đánh đến có qua có lại với hai tên yêu tu tam giai, nhưng chỉ cần bên phía yêu thú nhiều thêm một tên là có thể rút tay ra công kích trận pháp.

“Ầm ầm!”

Bàn tay lớn gần trượng của Quy Nham hạ xuống màn ánh sáng năm màu do “Ngũ Hành Luân Chuyển trận” hình thành, khiến màn sáng khẽ chấn động.

Thậm chí nó còn mở cái miệng to như chậu máu ra, lộ ra cái răng sắc bén, hung hăng táp vào màn sáng, dẫn đến từng đợt gợn sóng.

May mắn Ngũ Hành Luân Chuyển trận là trận pháp tam giai đỉnh cấp, mới có thể bình yên vô sự, đổi lại bất cứ trận pháp nhị giai nào, thì chỉ sợ đã xuất hiện lỗ thủng, chưa tới vài chiêu đã bị tổn hại hoàn toàn.

Từng tia pháp thuật thuộc tính khác nhau rơi vào thân thể màu nâu của Quy Nham, lại không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho nó.

Tất nhiên khi bụi mù tan hết, thậm chí còn chẳng để lại bất cứ dấu vết gì trên mai rùa, có thể thấy một chút lực phòng ngự của nó!

“Ầm ầm!”

Công kích như mang theo sức mạnh từ vạn quân, mỗi một lần rơi xuống đều sẽ vang lên tiếng nổ thật to, cứ như là đập trên ngực rất nhiều tu sĩ, khiến bọn họ không khỏi run lên nhè nhẹ.

Nhìn yêu thú tam giai gần trong gang tấc, nghe tiếng nổ tung bên tai, sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi.