← Quay lại trang sách

Chương 1339 Bắt đầu buông xuôi

Chỉ khi trận pháp sư kích phát thủ đoạn công kích khác của Ngũ Hành Luân Chuyển trận, tạm thời ép được Quy Nham tam giai lui lại, bọn họ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, bọn họ còn có trận pháp bảo vệ, chỉ cần trận pháp bình yên vô sự, thì sẽ không xuất hiện thương vong nào cả.

“Keng keng!”

Dựa vào pháp lực Kim Đan cửu phẩm tinh thuần dị thường, cùng với sức công phạt kinh người của Lạc Nhật Kim Hồng thương, Lưu Ngọc chỉ dùng một món pháp bảo đã ép Tuyết Linh Báo vào thế hạ phong.

Nếu hắn ra tay, bộc lộ ra nhiều thực lực hơn nữa, hoàn toàn có khả năng ngăn cản công kích từ Quy Nham, chí ít cũng có thể giảm bớt hơn phân nửa.

Chẳng qua hắn sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ý nghĩ “kỳ lạ” kiểu này cả.

Ép Tuyết Linh Báo vào thế hạ phong, đã hoàn toàn phù hợp với biểu hiện của một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, đã hết trách nhiệm của mình đối với tông môn, đối với Thanh Châu, đối với Sở quốc.

Về phần bại lộ nhiều thực lực hơn nữa, hành vi chí công vô tư kiểu đó, Lưu Ngọc gần như sẽ không làm, trừ phi phù hợp với ích lợi của mình.

Dù sao bất kể nhìn thế nào, thì dáng vẻ thế cục cũng rất bất lợi.

Lúc này “đại phát thần uy” làm “anh hùng”, quả thực có thể đạt được sảng khoái nhất thời, nhưng không thể nghi ngờ sẽ trở thành mục tiêu chú ý trọng điểm của nhóm yêu tu.

Nếu như chiến sự ngày sau bất lợi, Kim Qua thành bị phá, làm không tốt sẽ bị mấy tên yêu tu tam giai đồng thời “vây đánh”.

Dùng sức một mình mình để chống lại đại thế khó mà ngăn cản, rõ ràng là một hành vi ngu xuẩn!

Làm việc thuận theo tình thế thì đi đâu cũng có lợi, mà đi ngược dòng nước sẽ tan xương nát thịt!

Có lẽ, nếu trong tương lai may mắn đạt tới cảnh giới Hóa Thần Luyện Hư, tồn tại của bản thân hắn chính là đại thế, nhưng chắc chắn không phải cậy mạnh ra mặt vào lúc này!

Hướng đi và vận mệnh của Thiên Nam, không phải là điều một Tu sĩ Kim Đan có thể quyết định.

Lưu Ngọc cố gắng lấy ra một phần sức mạnh của mình, tích cực thủ thành mà không trực tiếp chạy trốn, đã là không thẹn với lương tâm.

Át chủ bài thì vẫn phải nắm thật chặt trong tay, thời khắc mấu chốt mới dùng cho thỏa đáng!

Sau mười mấy giây, tất cả gió lốc ngũ sắc đều bị phá hủy, thủy triều yêu thú chần chờ không chắc lại ngóc đầu trở lại.

Nhìn từ xa tới, trên bầu trời và dưới mặt đất đều là bóng dáng của yêu thú.

Kim Qua thành cao chừng ba mươi trượng, kéo dài hơn mười dặm bị yêu thú lít nha lít nhít che lấp, cuối cùng không thể nhìn thấy chút bóng dáng nào nữa.

Tất cả mọi thứ, hình như đang tỏ rõ một vài điều không rõ, khiến trong lòng tất cả tu sĩ đều tràn ngập vẻ lo lắng.

Loại công kích như gió lốc ngũ sắc này, cần điều động một lượng lớn Linh lực, cho nên sau mỗi một lần phát động, đều phải có một khoảng thời gian rất dài.

Đối mặt với thủy triều yêu thú khí thế hung hăng, che trời lấp đất, tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ mới nghỉ ngơi chưa bao lâu, chỉ có thể cắn răng xuất thủ lần nữa.

Tổ chim bị phá, trứng có thể an toàn hay sao?

Sau khi thành trì bị phá đi, đối mặt với thủy triều yêu thú vô biên vô tận, hy vọng sinh tồn của tu sĩ quá xa vời.

Cho nên cho dù là tán tu trộm dùng mánh lới, giờ khắc này cũng phải nghiêm túc ra tay, vận mệnh của tất cả tu sĩ đã hòa cùng một nhịp thở.

Dù sao không phải tên tu sĩ nào cũng có át chủ bài kiểu như “Thuấn Tức Thiên Lý phù”. …

Trên mặt đất, cảnh hoàng tàn khắp nơi, có thể thấy thi thể yêu thú với tử trạng thê thảm khắp nơi.

Khói lửa lượn lờ dâng lên, trong hai mươi dặm xung quanh Kim Qua thành, có thể thấy các loại thuộc tính pháp thuật để lại khắp nơi.

Trận chiến này đã kéo dài liên tục ba ngày ba đêm.

Mãi đến lúc trời sáng ngày thứ tư, yêu thú cấp thấp đã bị thương vong đến hàng vạn, yêu tu tam giai mới tạm thời ngừng tiến công lại, chỉ huy thủy triều yêu thú lui về cách năm mươi dặm tập hợp lại.

Ấm áp ánh nắng phá vỡ tối tăm nặng nề, lần nữa chiếu rọi trên mặt, mang lại từng đợt ấm áp.

“Hô-”

Lưu Ngọc thu Lạc Nhật Kim Hồng thương về, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí bẩn.

Trận đại chiến này kéo dài liên tục ba ngày ba đêm.

Cho dù là Tu sĩ Kim Đan tràn đầy tinh lực, cũng cảm nhận được một chút mỏi mệt, chớ nói chi là những tu sĩ Luyện Khí kia.

Trên mặt mỗi người đều treo vẻ mệt mỏi rõ ràng, thậm chí có người ngồi trên mặt đất thở hổn hển, không có chút dáng vẻ nào để nói.

Phóng tầm mắt ra xa, bên trên thành lâu đều là tu sĩ ngã đông ngã tây, trên mặt rất nhiều người đều treo vẻ lo lắng thật sâu.

Chiến đấu kéo dài lâu ngày kiểu này, đối với tu sĩ Luyện Khí mà nói, vẫn là độ chấn động quá cao.

Trong lúc đó, chỉ sợ đã hao tổn hết sạch sẽ pháp lực mấy lần.

Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu.

Ba ngày ba đêm trôi qua, cho dù với pháp lực thâm hậu của hắn, cộng thêm trong lúc đó không ngừng dùng Linh Thạch bổ sung, mà cũng chỉ còn lại chưa tới bốn phần công lực.

Mặc dù vì nguyên nhân từ trận pháp, tạm thời còn chưa xuất hiện thương vong, nhưng tiền đồ lại chẳng thể sáng sủa nổi.

Không có viện quân, một khi Ngũ Hành Luân Chuyển trận bị công phá, vậy nhất định là cả thành sẽ chết chung.

“Nhưng với số lượng Tu sĩ Kim Đan của ba tông, mà muốn phòng thủ cương vực rộng rãi như vậy, quả thực khó có viện binh nổi.”

Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.

Hai viên Linh Thạch trung phẩm trong tay hao hết Linh khí hóa thành bột phấn, hắn bèn lấy ra hai viên lần nữa, thầm vận công pháp khôi phục pháp lực.

Mặc dù thủy triều yêu thú đã tạm thời lui bước, nhưng khi này chỉ là tập hợp lại, không bao lâu nữa sẽ ngóc đầu trở lại.

Quyền chủ động không còn nằm trong tay Kim Qua thành nữa, cho nên phải gìn giữ trạng thái viên mãn của bản thân bất cứ lúc nào, ngàn vạn lần không thể lơ là chủ quan.

Đúng lúc này, Nhan Khai đi đến, sau khi hành lễ thì bẩm báo nói:

“Bẩm sư thúc, Linh Thạch trận chiến này tiêu hao.”

Thời kì đặc biệt, tốc độ kẻ này nói cực nhanh, dăm ba câu đã tự thuật hoàn chỉnh về tiên hao trong trận chiến.

Một trận đại chiến, chỉ mới vận dụng Liệp Yêu nỏ, Thần Tinh pháo các loại pháp lực đặc biệt, mà Linh Thạch tiêu hao đã đạt đến hơn hai ba vạn.