Chương 1345 Trốn bán sống bán chết!(3)
Trải qua tính toán, sau khi kích phát linh phù bảo mệnh tông môn phát ra, có thể đuổi kịp tốc độ bay của mình thì cũng chỉ có hai con yêu thú phi hành tam giai này.
Cho nên chỉ cần không bị hai con Hàn Thiên Ưng để mắt tới, có khả năng rất lớn là không cần tốn nhiều sức đã thoát khỏi nguy hiểm!
“Cho nên, chỉ cần không bị hai con Hàn Thiên Ưng kia để mắt tới, độ mạo hiểm sẽ cực nhỏ.”
Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ, tiếp tục giữ lại thực lực, đánh với Tuyết Linh Báo bằng dáng vẻ “có qua có lại”, thoạt nhìn đã dùng hết thực lực.
“Ầm!!!”
Màn ánh sáng năm màu do Ngũ Hành Luân Chuyển trận kích phát ra không ngừng run rẩy, linh quang ngũ sắc cũng mờ đi gần một nửa, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể có thể vỡ vụn đi.
Âm thanh nổ thật to kia, cho dù là Tu sĩ Kim Đan nghe thấy nhảy mí mắt, âm thầm lo lắng một khắc sau nó sẽ vỡ vụn.
Bên phía yêu thú có tám tên Yêu tu tam giai, về số lượng đã gấp đôi tu sĩ thủ thành, dẫn đến bốn người Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân phòng ngự mà vướng trái vướng phải.
Ưu thế của phe tấn công đã lớn đến một trình độ nhất định, cho dù có Ngũ Hành Luân Chuyển trận cũng không thể phá tan.
Hơn phân nửa thế công đến từ tám con Yêu tu đều rơi vào trận pháp.
Mà sau khi Linh Thạch đã hao hết, không thể vận dụng Liệp Yêu nỏ, Thần Tinh pháo và các loại pháp khí đặc biệt, với số lượng vẻn vẹn ba bốn ngàn tu sĩ thủ thành, làm sao có thể ngăn cản thủy triều yêu thú lớn đến che trời lấp đất được đây?
Chỉ nhìn bầu trời và mặt đất, lít nha lít nhít toàn là bóng dáng yêu thú, đồng thời đã có thể công kích vào trong trận pháp.
Vuốt sắc, bàn tay, thân thể yêu thú va chạm, thiên phú pháp thuật.
Một công kích của yêu thú cấp thấp, tất nhiên đối với chân nhân tam giai đỉnh cấp mà nói thì chẳng được tính là gì, nhưng khi số lượng đạt tới trình độ nhất định, vẫn dẫn đến sự thay đổi về chất.
Nhìn từ thành lâu xuống dưới, chỉ thấy vô số yêu thú như con kiến, không ngừng tụ tập leo lên màn ánh sáng năm màu, rung chuyển từng chút từng chút trận pháp to lớn bao phủ toàn thành.
Trong quy mô đến hàng vạn mà tính kia, cho dù là Kim Qua thành hơn ba mươi trượng, thế mà cũng chẳng thể thấy vẻ “cao lớn”.
Thay đổi sức mạnh về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất, cho dù có là Tu sĩ Kim Đan cũng phải thay đổi sắc mặt!
Dưới sự tấn công nặng nề từ hai bên Yêu tu tam giai và yêu thú cấp thấp, màn ánh sáng năm màu càng ngày càng ảm đạm, lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Bỗng nhiên bất an mãnh liệt tăng lên trong lòng tất cả tu sĩ!
Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn chặt hàm răng tiếp tục kiên trì, làm sự nỗ lực cuối cùng!
Máu đỏ nhiễm cát vàng,
Thanh xuân thành tóc trắng,
Nếu thật sự là anh hùng,
Thì tại sao phải sợ?!
Dưới trời chiều, khung cảnh này cứ như đã dừng lại mãi mãi, một luồng cảm giác bi tráng khó nói lên lời tốc thẳng vào mặt!
Giờ khắc này, trong đối kháng giữa văn minh và dã thú, văn minh đã hoàn toàn rơi vào hạ phong!
Nhưng trăm ngàn bóng dáng kia, vẫn đứng lặng tại nơi này như cũ, cũng có thể táng thân nơi này!
Không có da ngựa bọc thây mang trả về, nhìn từ đói khát trong mắt vô số yêu thú là đã có thể hiểu, ba bốn ngàn tu sĩ và mấy vạn phàm nhân, đến hài cốt cũng chẳng còn!
“…”
Lưu Ngọc nhìn một màn này, trong mắt hoảng hốt trong chớp mắt, chẳng qua đã lấy lại tinh thần rất mau, tiếng la giết rung trời lại bước vào tai.
Hắn không mềm lòng, cũng không có ý nghĩ đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Lúc đại thế đánh tới, sức mạnh cá nhân sẽ có vẻ nhỏ bé, trừ phi là tu tiên giả cấp bậc Hóa Thần Luyện Hư.
Hắn không phải anh hùng, chỉ là tu sĩ bình thường ích kỷ và không hoàn mỹ, chỉ lo được an nguy của mình, cũng khó có thể sinh ra đồng tình với tu sĩ khác.
Thần thức quan sát tình huống Kim Qua thành lúc này, Lưu Ngọc ý thức được, thành trì sẽ bị phá vào hôm nay.
“Giữ vững được hai năm, cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa rồi sao?”
“Như vậy cũng tốt, không cần phải chịu đủ tra tấn, từ đây đã được giải thoát.”
Hắn khẽ lắc đầu, không còn nghĩ nhiều về vận mệnh của tu sĩ và phàm nhân toàn thành.
Pháp lực âm thầm vận chuyển trong cơ thể, một tia thần thức đặt trong nhẫn trữ vật, chỉ cần trong lòng nghĩ tới là có thể lấy “Vạn Hồn Phiên” và linh phù bảo mệnh ra ngay lập tức.
Trong chín đại huyệt, Liệt Dương pháp lực đang vận sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào trạng thái “Tinh Thần Chân Thân”, phát huy thực lực mạnh nhất của bản thân mình.
Lưu Ngọc mặc áo bào đen, mũ trùm rũ xuống sau lưng, bên hông treo Phá Bại kiếm, đã chuẩn bị sẵn sàng để đào vong, đủ để ứng phó với bất kỳ biến hóa nào.
Cho dù rơi vào vòng vây trùng điệp, vẫn có thể gặp không sợ hãi.
“Keng!” “Ầm!”
Thậm chí hắn còn âm thầm thu hồi một phần pháp lực, làm giống như là pháp lực đã tiêu hao quá lớn nên hơi chống đỡ hết nổi, có thể kéo Lạc Nhật Kim Hồng thương về gần tường thành hơn một ít.
“Gào gào!”
Tuyết Linh Báo phát ra tiếng rống vui sướng, chỉ cho rằng cuối cùng mình cũng chiến thắng tu sĩ loài người ghê tởm kia.
Ban đầu nó bị mất hết mặt mũi, đã xem Lưu Ngọc là “con mồi”, sau khi thành vỡ thì thề phải truy sát đến cuối cùng!
Mặc dù yêu thú tam giai có trí tuệ cao cấp, có thể tiến hành tự hỏi phức tạp, nhưng không chắc chắn sẽ là Yêu tu rất thông minh, vẫn có rất nhiều Yêu tu tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản.
Giống như loài người, trí tuệ cùng một giống loài, nhưng vẫn có khả năng khác biệt như ngày và đêm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tuyết Linh Báo không phát giác được chút động tác nhỏ của Lưu Ngọc. …
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ ban ngày đến đêm tối, theo đó trận chiến công phòng tại Kim Qua thành vẫn tiến hành hừng hực khí thế.
Phía sau linh quang lấp lánh, biểu hiện mỗi một tên tu sĩ cũng không hoàn toàn giống nhau.