← Quay lại trang sách

Chương 1346 Trốn bán sống bán chết!(4)

Có người tích cực ứng chiến với thái độ kiên quyết, hận không thể rút khô một tia pháp lực cuối cùng trong cơ thể, mà vẫn muốn giết yêu hộ thành.

Có người lấp lóe ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, âm thầm giữ lại pháp lực, chuẩn bị tiến hành đào vong vào thời khắc thành đổ.

Tiến hành chiến tranh đến bây giờ, thế cục đã rất sáng tỏ, thái độ tất cả tu sĩ đều phân hóa thành hai cực khác nhau.

Hoặc là tích cực, hoặc là tinh thần sa sút.

Trong quan sát của Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân, Tư Mã Vĩnh cũng giữ lại thực lực, rõ ràng biểu hiện không bằng lúc trước, trái tim đã không còn trên chiến trường nữa rồi.

Nói đến ngay cả Thương Vân đạo nhân đạo mạo uy nghiêm cũng không ngoại lệ, không dám đưa pháp bảo ra quá xa, thuận tiện cho việc thu hồi bất cứ lúc nào.

Làm như thế cũng không thể quở trách được, trong lòng Lưu Ngọc không hề có ý nghĩ chế giễu.

Dù sao tất cả mọi người đã tận lực, đã không thủ được nữa, thì cũng không thể để họ chôn cùng theo thành này đúng không?

Tu tiên vì trường sinh, mà không phải khí phách nhất thời!

Chẳng qua mắt thấy động tác nhỏ của ba người, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, lập tức có suy nghĩ mới.

“Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn…”

Trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ.

Trên không trung ngoại thành, nhìn “Ngũ Hành Luân Chuyển trận” lung lay sắp đổ, trong ưng đồng sắc bén của Hàn Thiên Ưng tam giai hậu kỳ lóe lên tinh quang.

“Kíu -!”

Nó hót một tiếng ưng minh vang dội kéo dài, truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh ở bên ngoài thành, giống như là đang truyền đạt một vài thông tin.

Sau đó, hai con Hàn Thiên Ưng, một lớn một nhỏ giương hai cánh chấn động, hàng trăm hàng ngàn lông vũ màu đen sắc bén như dao găm ngưng tụ lại, trùng điệp tấn công tới màn ánh sáng năm màu lung lay sắp đổ.

“Ngao-” “Gào-”

Cứ như chúng đang hưởng ứng gì đó, mấy tiếng thú minh hoàn toàn khác nhau tuần tự vang lên trong đàn thú.

Giây lát tiếp theo, sáu con Yêu tu tam giai hưởng ứng hiệu triệu từ Hàn Thiên Ưng, đồng thời phát ra một chiêu tấn công mạnh nhất.

Vuốt sắc lòe lòe linh quang, cột sáng thô to lớn tới một hai trượng, đao gió hình cung lít nha lít nhít…

Mỗi một đạo công kích đều ẩn chứa uy lực khiến tu sĩ bình thường phải tuyệt vọng!

Nhưng bọn họ đang chết lặng còn chưa kịp phản ứng, một kích mạnh nhất của mấy Yêu tu tam giai đã rơi xuống màn ánh sáng năm màu lung lay sắp đổ.

“Ầm!!!”

Vài tiếng vang tuyệt đại liên tiếp vang lên ầm ầm, đám người Nhan Khai nghe tiếng nhìn lại, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.

Chỉ thấy một tia linh quang cuối cùng của màn ánh sáng năm màu, đã mờ đi trong chốc lát, rồi hóa thành những vì sao điểm điểm quang hoa không ngừng tiêu tán.

Theo sát phía sau đó, một luồng Linh khí phong bạo quét sạch qua cả thành, cuồng phong ngũ thải phá vỡ khắp thành.

“Rầm rầm rầm!”

Trên trăm chỗ trong cả nội thành ngoại thành vang lên tiếng nổ vang liên hoàn không dứt, trận bàn được giấu trong linh mạch địa mạch bị liên lụy tới, bị phá hỏng hơn phân nửa.

“Ngũ Hành Luân Chuyển trận” tam giai đỉnh cấp đã bị công phá!

Kim Qua thành cao chừng ba mươi trượng, kéo dài hơn mười dặm, cứ như vậy mà bại lộ trong tầm mắt yêu thú, giống như mỹ nhân mặc quần áo nửa hở để mặt người giành lấy.

“Gào!!!”

Giây tiếp theo, tiếng rống của các loại yêu thú đồng thời vang lên, công kích che trời lấp đất vào trong nội thành.

Có yêu thú nhảy lên mấy chục trượng, giống như đủ cao hơn tường thành, hưng phấn liếc nhìn vào trong tường thành để chọn lựa “bữa tối”.

Trên bầu trời, cũng có lác đác yêu cầm đáp xuống, không kịp chờ đợi nổi mà muốn tham gia cuộc thịnh yến này!

Nhìn từ phía xa, vô số bóng thú tiến vào trong một bước cuối cùng, không bao lâu nữa sẽ bao phủ Kim Qua thành.

Nhưng nhóm chúng nó có nhanh hơn nữa, thì vẫn sẽ có tu sĩ nhanh hơn!

Ngũ Hành Luân Chuyển trận bị phá vỡ chưa tới nửa giây, Thương Vân đạo nhân đã lấy ra một món pháp bảo phi hành giống như một đôi cánh, dùng tốc độ bay nhanh hơn Kim Đan hậu kỳ một bậc, phi độn theo phương hướng đến chỗ môn phái trong Quang Châu.

“Ngày thường thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo, ưu quốc ưu dân.”

“Nhưng thời khắc nguy cấp, lại chạy nhanh hơn ai hết.”

“Lão đạo lỗ mũi trâu chết tiệt!”

Trác Mộng Chân thầm mắng trong lòng, nhưng động tác không chậm hơn lão bao nhiêu, tay lấy linh phù ra kích phát, cấp tốc bỏ chạy về hướng Kính Châu.

Trong chớp mắt, đã vượt qua vài dặm!

Tốc độ bay của nàng ta lúc này, thế mà nhanh hơn tu sĩ Kim Đan trung kỳ không ít, cũng đã sớm chuẩn bị rồi.

Tương tự, động tác của Tư Mã Vĩnh không chậm, thôi động linh phù bảo vệ ngoài thân, trốn bán sống bán chết về một phương hướng nào đó.

Nghĩ tới tộc nhân trong thành, trong mắt của hắn ta hiện lên các loại tâm trạng do dự, đau khổ, giãy giụa, nhưng cuối cùng không dừng lại.

Không đến một chớp mắt sau, ba người đã bay đi hơn mười dặm đến vài dặm.

Mà lúc này, Lưu Ngọc cứ như mới lấy lại tinh thần từ biến cố,“vội vàng” vận chuyển pháp lực đằng không mà lên, hóa thành một tia độn quang màu xanh bay đến Thanh Châu.

“Gào!”

Hình thú che khuất bầu trời, trên trời dưới đất đều là bóng dáng của yêu thú, hàng vạn suy nghĩ của các tu sĩ bên trên thành lâu đều hóa thành tro.

Có một vài tu sĩ, pháp lực còn thừa trong cơ thể không còn được bao nhiêu, đã lựa chọn bỏ cuộc.

Có một vài tu sĩ không muốn chôn thân ở nơi này, động tác trốn chạy cũng không chậm hơn nhau bao nhiêu, đã khống chế pháp khí bỏ chạy theo từng phương hướng khác nhau.

Nhưng tốc độ bay của bọn họ thua xa yêu thú.

Từ xa xa đã có thể nhìn thấy, còn chưa kịp rời khỏi phạm vi Kim Qua thành, đã có rất nhiều độn quang bị bóng đen bao phủ.

Chỉ có một vài độn quang cực thiểu số, gắng gượng vượt qua vòng tập kích thứ nhất của yêu thú, tiếp tục bay về phương xa.

Nhưng vòng sau công kích của yêu thú theo sát phía sau, thường thường một tu sĩ là phải đối mặt với mấy con, thậm chí mười mấy con yêu thú truy sát, quay đầu nhìn lại mà tê cả da đầu.

Lên trời xuống đất, chẳng chỗ nào có thể trốn được!

Kết quả của trận chiến ngày hôm nay đã hết sức rõ ràng, bốn người Lưu Ngọc đều không hạ đạt mệnh lệnh phải tử thủ.