Chương 1347 Biến cố bất ngờ!
Nếu như thật sự có tu sĩ chạy ra khỏi cửa tử, sẽ không chịu xử phạt vì điều đó, bọn họ là “người sống sót”, không phải “đào binh”.
Có thể thủ vững hai năm đã là biểu hiện rất tốt rồi.
“Ưm a!”
Một giây sau, bên trên thành lâu đã có tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, cứ từng tiếng tiếp từng tiếng vang lên liên tiếp.
Một con báo đen lớn chừng hai trượng, mở miệng to như chậu máu ra, đối hung ác cắn vào một tu sĩ né tránh không kịp.
“Phụt!”
Dòng máu vẩy ra, tiếng xương nứt rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Hơn phân nửa cơ thể tu sĩ né tránh không kịp trực tiếp biến mất không thấy, mất mạng ngay tại chỗ.
Chẳng qua kết cục của tên tu sĩ này, cũng chỉ là một ảnh thu nhỏ của cả thành lâu, trong vòng trùng kích thứ nhất của yêu thú, tại chỗ đã có năm sáu trăm người mất đi tính mạng.
Sau đó có nhiều yêu thú đuổi tới hơn, lại tiếp tục tăng tốc độ tu sĩ tử vong lên nữa, mỗi phút mỗi giây đều có cực nhiều tu sĩ chết đi.
Một màn này chính là thảm kịch thế gian trong mắt rất nhiều tu sĩ loài người!…
Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân, Thương Vân đạo nhân, Tư Mã Vĩnh, mỗi người trốn đi theo các phương hướng khác nhau, ba người đều có động tác trước một bước.
Một giây sau, Lưu Ngọc đã ở ngoài Kim Qua thành cách bảy tám dặm.
Mà ba người khác có động tác nhanh hơn một bước, kẻ chậm nhất cũng đã chui ra khỏi hơn mười dặm.
Dĩ nhiên không phải hắn phản ứng chậm, mà là căn cứ vào tình huống lúc này, sau khi trải qua một phen suy tư thận trọng, hắn mới cố ý rơi lại ở phía sau.
Với khí thế hung hãn của nhóm Yêu tu tam giai, còn có chiến lực vượt xa cấp bậc Kim Đan phe mình, hiển nhiên là chúng sẽ muốn đuổi tận giết tuyệt.
Lúc này, nếu như trốn quá nhanh thì cũng không phải một lựa chọn sáng suốt.
Dù sao tốc độ bay có nhanh hơn nữa, thì sao có thể nhanh hơn yêu thú phi hành là Hàn Thiên Ưng được?
Động tác, tốc độ bay càng nhanh, mặc dù trên lý thuyết thì càng có khả năng chạy thoát tới cửa sinh hơn, nhưng rõ ràng bên phía yêu thú đã dự định hốt gọn một mẻ, kẻ làm “đầu tàu” tất nhiên sẽ phải chịu chăm sóc trọng điểm.
Hai con Hàn Thiên Ưng, vì tiêu diệt toàn bộ không bỏ sót ai, đại khái sẽ ưu tiên truy kích theo tu sĩ có động tác nhanh nhất.
Mà Yêu tu tam giai có tốc độ bay nhanh khác, cũng sẽ ưu tiên truy kích theo tu sĩ chạy nhanh hơn.
Yêu tu biết cách tự hỏi, tất nhiên sẽ không cùng nhau xông lên mất trật tự giống như yêu thú cấp thấp.
Điểm này, có thể dòm thấy một hai từ hai năm trong khi công thành.
Hình như tất cả Yêu tu đều chấp nhận để con Hàn Thiên Ưng tam giai hậu kỳ kia chỉ huy.
Suy nghĩ hiện lên trong lòng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Lưu Ngọc kích phát tốc độ bay toàn lực của bản thân, không trực tiếp lấy linh phù bảo mệnh ra.
Đồng thời một tia thần thức khóa chặt vào linh phù, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra sử dụng.
Ban đầu, hắn không có ý định vận dụng linh phù, không muốn dẫn tới sự chú ý của nhóm Yêu tu.
Đợi cho sau khi đã kéo ra một khoảng cách nhất định, rồi đột ngột sử dụng linh phù, kéo dài khoảng cách thoát khỏi nguy hiểm.
Trải qua tính toán của Lưu Ngọc, sau khi mình sử dụng linh phù bảo mệnh, tốc độ bay có thể tăng thêm một cấp độ nữa.
Vốn dĩ tốc độ bay của bản thân mình đã có thể so sánh với Kim Đan trung kỳ bình thường, sau khi sử dụng linh phù, hẳn là không kém Kim Đan hậu kỳ bao nhiêu.
Nếu như thuận lợi, sẽ không cần phải giao thủ thế nào là đã có thể bình yên thoát thân.
“Có lẽ, không phải là ba người Trác Mộng Chân không hiểu đạo lý này, chỉ là không dám mạo hiểm thôi.”
“Dù sao ba người kia không thể so sánh với mình, không có các loại át chủ bài.”
Lưu Ngọc hiện lên một suy nghĩ.
Cho dù kế hoạch thất bại thân rơi vào vòng vây dày đặc, hắn vẫn có thể sử dụng Phá Bại kiếm, cường thế tiêu diệt một con hoặc nhiều con yêu thú, sau đó hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Tình huống xấu nhất, cũng sẽ bất đắc dĩ bị sử dụng “Thuấn Tức Thiên Lý phù”.
Có đủ loại át chủ bài, tự nhiên cúi đầu ngẩng đầu không sợ!
Đủ loại suy nghĩ hiện lên nhưng chẳng qua trong một chớp mắt.
Một giây tiếp theo, Lưu Ngọc đã nghe thấy hai tiếng ưng minh vang dội!
Nhóm tu sĩ đã chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào, nhóm Yêu tu cũng chuẩn bị truy sát theo ngay lập tức, tự nhiên phản ứng không chậm.
Cứ như là đã cẩn thận hẹn sẵn, hai con Hàn Thiên Ưng một lớn một nhỏ đồng thời đuổi theo Thương Vân đạo nhân có động tác nhanh nhất!
“Kíu-!”
Dưới trời chiều, hai cánh hai con Hàn Thiên Ưng dài vài chục trượng chấn động.
Ưng minh còn chưa dứt, bóng dáng đã vượt qua hơn mười dặm, giống như một tia chớp màu đen!
Thương Vân đạo nhân dùng thần thức quan sát một màn này, sắc mặt lập tức trắng nhợt, nhưng hoàn toàn không dám dừng lại, chỉ liều mạng gia tăng pháp lực.
Hy vọng khi đang trên đường lẩn trốn đến Quang Châu thì có thể gặp được viện quân tiếp chạm trán với thế nguy hiểm.
Nhưng rõ ràng người này đã đánh giá thấp tốc độ bay của Hàn Thiên Ưng, thời gian chỉ vẻn vẹn mấy giây, khoảng cách giữa cả hai đang không ngừng rút ngắn, không bao lâu nữa là có thể đuổi kịp!
“Gào” “Gào”
Lưu Ngọc bị Thanh Lang tam giai và Tuyết Linh Báo đồng thời truy kích.
Dưới hoàng hôn, một tia độn quang màu xanh chạy phía trước, hai tia độn quang một trắng một xanh chạy theo phía sau.
Một trước hai sau độn quang, nhanh chóng phi độn tới Thanh Châu, khoảng cách đang không ngừng rút ngắn.
Thoạt nhìn, hắn đang tràn ngập nguy hiểm.
Không biết hai tên Yêu tu kia dùng thủ đoạn đặc thù gì, rõ ràng chỉ là tu vi tam giai sơ kỳ, thế mà lại có thể đuổi kịp tốc độ bay của Lưu Ngọc, đồng thời còn nhanh hơn một bậc.
“Có lẽ nguyên nhân là thuộc tính?”
Trong lòng hắn suy đoán, chẳng qua không có đáp án.
Trong mười mấy hơi thở, hẳn là sẽ không có nguy hiểm bị đuổi kịp, thấy thế, trong lòng Lưu Ngọc thả lỏng.