Chương 1354 Ma Hỏa tấn thăng
Lúc này không phải là lúc nghỉ ngơi cho tốt, tiếp theo có thể gặp nguy hiểm.
Tay trái hắn khẽ lật, Thanh Dương Ma Hỏa nổi lên, rơi vào thân thể to lớn của Hàn Thiên Ưng .
Theo quy tắc cũ, để phòng ngừa “xác chết vùng dậy”, vong hồn dưới tay đều phải hủy thi diệt tích tất cả.
Toàn thây là không thể nào toàn thây.
“Xèo xèo.”
Ngọn lửa màu lục lam cháy hừng hực, máu thịt nhanh chóng bị nuốt chửng.
Nhưng so với tu sĩ Trúc Cơ và yêu thú nhị giai, tốc độ Thanh Dương Ma Hỏa thiêu đốt yêu thú tam giai, không thể nghi ngờ là chậm hơn rất nhiều.
Dù sao ngọn lửa này đang ở cấp độ nhị giai, mấy năm nay Lưu Ngọc rất ít có cơ hội sử dụng.
Bởi vì sợ bị đánh tan, khiến cho Hỏa nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, hai năm qua hắn cũng không lấy yêu thú cấp thấp “tế lửa”.
Trên Trường Hà thời gian đầy nguy hiểm và ẩn giấu, có một người cưỡi sóng đi ngược dòng.
Người này là tác giả!
Nhưng khi cách thượng du không xa, liền bị lực lượng thần bí chặn đánh, bọn họ bố trí trận pháp phong tỏa Trường Hà.
Tác giả đã chiến đấu anh dũng, cuối cùng xông ra ngoài vòng vây!
Nhưng ngay khi chuẩn bị bước vào thượng du Trường Hà, bỗng nhiên tâm ma phát tác, thân hình không khỏi dừng lại, mất đi toàn bộ sức lực.
“Tõm.”
Tác giả đã rơi vào dòng nước xiết của dòng sông, cứ như thế lại bị cuốn xuôi về hạ du.
Chẳng qua tuy nói là chậm, nhưng cũng không chậm lắm.
Sau bốn năm hơi thở, thân hình khổng lồ của Hàn Thiên Ưng đã biến mất không còn tăm tích.
Ở chỗ cũ, chỉ có một ngọn lửa màu xanh chậm rãi thiêu đốt, uy lực chập chờn phát ra càng mạnh hơn mấy phần.
Ngoài ra, còn có những sợi lông vũ màu đen dài vài thước đến mấy trượng, một đôi ưng trảo và một cái mỏ chim.
“Hai trăm độ.”
Thông qua liên hệ giữa tâm thần, Lưu Ngọc trong nháy mắt cảm nhận được biên độ gia tăng “nhiên liệu” lần này, hơi hơi kinh ngạc.
Chênh lệch giữa sinh linh nhị giai và tam giai lớn đến thế á?
Chẳng qua hắn nghĩ lại, cũng cảm thấy bình thường.
Chênh lệch giữa nhị giai và tam giai không nhỏ, đan dược có thể coi là “linh đan”, pháp khí đã lột xác thành “pháp bảo”.
Lửa pháp thuật đến tam giai cũng có thể gọi là “Linh Hỏa”.
Mà lúc này Thanh Dương Ma Hỏa không thể nghi ngờ là dần dần vượt qua giới hạn lửa pháp thuật, dần dần tiếp cận cấp độ Linh Hỏa.
Tin rằng với căn cơ của ngọn lửa này, chỉ cần có đủ nhiên liệu, cấp độ “Linh Hỏa” nhất định sẽ có thể tấn thăng.
“Xem ra đã đến lúc tìm cơ hội thu hoạch một đợt nhiên liệu rồi.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, nuốt Thanh Dương Ma Hỏa vào trong bụng, sau đó nhìn vật liệu Hàn Thiên Ưng để lại.
Một số bộ phận cơ thể quan trọng của yêu thú tam giai đã được Linh khí rèn luyện năm này tháng nọ, không còn là phàm vật, cũng có thể gọi là linh tài.
Giống như Hàn Thiên Ưng, một đôi ưng trảo và một cái mỏ chim là bộ phận cứng rắn nhất trên yêu thể, thừa sức để luyện chế pháp bảo.
Cho dù là lông vũ cả người, nếu giao cho một bậc thầy luyện khí, chưa chắc không thể luyện chế thành pháp bảo có hiệu quả đặc biệt, ví dụ như pháp bảo phi hành.
“Pháp bảo phi hành.”
“Có thể tìm người thử một phen mới được.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, phất tay thu ba loại linh tài bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó pháp lực của hắn chuyển một cái, rơi thẳng xuống đất, bắt đầu thu dọn chiến trường.
Trong đấu pháp vừa rồi, máu của hắn rơi xuống mặt đất rất nhiều, nhất định không thể để lại những thứ này.
Nếu không thì hậu quả khó mà đoán trước được.
Thần thức nhìn quét qua, tất cả vết máu đều hiện rõ mồn một.
Để tiết kiệm thời gian, Lưu Ngọc trực tiếp đào vết máu và đất xung quanh ra, để lại những hố sâu.
Còn có vải quần áo bị rách rơi xuống đất, từng cái một đều được nhặt lên.
Động tác của hắn vô cùng nhanh, thủ pháp cũng cực kỳ thành thạo, chỉ trong hai ba hơi thở liền hoàn thành chuyện khắc phục hậu quả.
Sau khi dùng thần thức dò xét tỉ mỉ, xác định không bỏ sót thứ gì, Lưu Ngọc hóa thành một tia độn quang bay vút lên trời, bay về phía Thanh Châu.
Lúc này, Tiết Linh Báo và Thanh Lang, hai Yêu tu tam giai, vừa mới tiến vào trong phạm vi bốn mươi, năm mươi dặm.
Nhìn dấu vết đấu pháp để lại trên mặt đất, cảm nhận được hơi thở của Hàn Thiên Ưng từ đó đã biến mất không còn tăm tích gì nữa, hai yêu thú liếc nhau nghi ngờ không thôi.
Rõ ràng là Hàn Thiên Ưng đã chết ở đây.
“Hàn Thiên Ưng tam giai trung kỳ, thực lực mạnh mẽ mà lại ngã xuống trong thời gian ngắn như vậy?”
Độn quang của hai yêu thú không hẹn mà cùng dừng lại, không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
Hai yêu thú bọn chúng cộng lại chưa chắc đã là đối thủ của Hàn Thiên Ưng, lúc này đối phương đã ngã xuống, chúng nó đi lên chẳng phải là tự tìm đường chết à?
Yêu tu đúng là có chút lỗ mãng, nhưng không phải là ngu xuẩn, càng sợ chết!…
Trong bầu trời đêm, một vệt màu xanh xuất hiện từ chân trời, nhanh chóng di chuyển từ xa đến gần.
Hiệu quả của “Nhất Khí Ngự Không phù” vẫn chưa kết thúc, cho nên Lưu Ngọc vẫn duy trì tốc độ bay ba ngàn dặm mỗi canh giờ.
Ánh sao mơ hồ chiếu lên người hắn, hoà lẫn với linh quang bên ngoài thân thể hắn, giống như khoác một tấm lụa mỏng màu xanh lam.
Dưới tác dụng của hai loại pháp lực, vết thương của Lưu Ngọc nhanh chóng khôi phục.
Những vết thương sâu hay nông trên khắp cơ thể đang nhúc nhích từ từ khép lại, rồi kết vảy bong ra.
Yêu lực còn lại trong vết thương nhanh chóng bị pháp lực bản thân đánh tan, không thể nào ngăn cản vết thương lành lại.
Cơ thể chồng chất vết thương dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng từng vết sẹo trên làn da màu đồng cổ nom vẫn nhìn thấy mà giật mình.
“Cùng tu luyện ba đạo, mặc dù lúc ở cảnh giới Trúc Cơ, tiến độ tu luyện đã bị chậm lại rất nhiều.”
“Nhưng lúc này có vẻ như hoàn toàn xứng đáng.”
“Bất kỳ phương diện nào của bản thân đều không có nhược điểm rõ ràng, đây là ưu thế lớn nhất so với người tu tiên và Yêu tu khác.”
“Nếu như là một tu sĩ bình thường, bị Yêu tu đến gần người, bất ngờ không đề phòng, chỉ sợ đợt công kích đầu tiên đã ngã xuống.”
“Mà chính mình lại có thể dựa vào ưu thế vượt trội trên phương luyện thần, toàn diện bùng nổ hóa giải nguy cơ.”
Trong khi phi độn, Lưu Ngọc suy nghĩ về đấu pháp lúc trước.
“Chẳng qua đấu pháp như vậy quá mức nguy hiểm.”
“Lần này chỉ là thắng hiểm, không biết lần sau kết quả như thế nào.”
“Nếu hơi chủ quan thì sẽ chết không kịp ngáp.”
“Chiến đấu vượt cấp, loại hành vi này quá mức nguy hiểm, mình vẫn nên thành thành thật thật đối đầu với đối thủ cùng cấp thôi.”
“Trên con đường trường sinh, không thể tranh cường háo thắng, giết chóc chỉ là thủ đoạn.”
“Lần này vẫn còn hơi do dự, đáng lẽ trước tiên phải lấy Phá Bại kiếm ra, sau đó sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy.”
“Ài-”
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc tự giễu cười một tiếng, tiếp tục tổng kết được mất đúng sai trong đấu pháp lần này.