Chương 1355 Ma Hỏa tấn thăng(2)
Trong khi phi độn, trong nháy mắt đã gần hai canh giờ trôi qua, biên cảnh Thanh Châu dần dần đập vào mi mắt.
Dưới sức khôi phục mạnh mẽ của pháp lực và thân thể, tình trạng vết thương của Lưu Ngọc đã khôi phục hơn phân nửa, chí ít những vết thương bên ngoài cơ thể cũng đã biến mất.
Lúc này, toàn bộ Sở quốc đã hỗn loạn.
Kim Qua thành mặc dù là một điểm phòng thủ khá quan trọng, nhưng không phải là tòa thành duy nhất, yêu thú có thể phát động tấn công từ nhiều nơi.
Ví dụ như các chi mạch ở khắp nơi.
Ngay cả bên trong Thanh Châu, Hoành Đoạn sơn mạch cũng có mấy nhánh chi mạch, đây là phương hướng thủy triều yêu thú có thể tấn công, cũng là trọng điểm phòng thủ của Nguyên Dương Tông.
Nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, Nguyên Dương Tông chỉ có thể cố thủ tiên thành, về phần những nơi khác bên ngoài tiên thành cũng lực bất tòng tâm.
Tu sĩ Nguyên Dương Tông tuy nhiều, nhưng lãnh thổ quốc gia cũng vô cùng rộng lớn, không thể bao quát hết được.
Và khi thành trì bị tấn công, rất ít yêu thú sẽ vòng qua tiên thành, đến những nơi khác tàn sát bừa bãi.
Lưu Ngọc nhìn xuống phía dưới liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Làng mạc bị phá hủy, thành trấn hóa thành đống đổ nát, từng yêu thú tàn sát bừa bãi ở trong đó.
Phàm nhân không hề có chút sức chống đỡ nào, chỉ có thể hoảng hốt lo sợ chạy trốn.
Ngay cả “cao thủ võ lâm” lợi hại nhất thế tục cũng không khác gì cá thối tôm nát dưới sự nghiền ép về tốc độ, lực lượng, phòng ngự và pháp thuật của yêu thú.
Thường thì khi một yêu thú vào thôn làng, các phàm nhân chỉ có thể bỏ chạy tứ phía.
Từng người từng người người phàm ngã xuống trong vũng máu, thi thể trở thành đồ ăn cho yêu thú, thậm chí cả toàn thây cũng không còn sót lại.
Chỉ khi lũ yêu thú ăn no rồi, dục vọng tấn công của chúng mới yếu đi một chút, khiến nhiều người may mắn nhặt về một mạng.
Cảnh tượng này vừa trớ trêu vừa đáng buồn!
“Nếu bản thân nhỏ yếu là một tội lỗi, thì tất cả mọi người đều sinh ra trong tội nghiệt.”
Lưu Ngọc lắc đầu, trên mặt không hề có tí dao động nào, cũng không có ý định ra tay.
Không có sức cứu rỗi chính mình thì làm sao cứu rỗi người khác được?
Nơi này cách biên cảnh Thanh Châu một khoảng cách, lại không có bất kỳ tông môn nào che chở, cứu được một lúc không cứu được một đời.
Với việc Kim Qua thành bị phá, việc bị thủy triều yêu thú quét sạch toàn bộ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Mà khoảng thời gian còn lại, cho dù dùng sức phàm nhân vượt suối băng đèo cũng không tới được nơi an toàn, vận mệnh tử vong hình như đã không thể thay đổi.
Đây là nỗi buồn của kẻ yếu!
Lưu Ngọc tiếp tục xem tiếp.
Mặc dù Linh khí ở thế tục mỏng manh, nhưng vẫn có một ít người tu tiên.
Có một số người tu tiên lựa chọn đứng ra, kiên cường chiến đấu chống lại yêu thú, cuối cùng đã đánh chết yêu thú, cứu vớt rất nhiều phàm nhân.
Cũng có một số người tu tiên ngoảnh mặt làm thinh, đối mặt với tấn công của yêu thú lựa chọn chỉ lo thân mình, một thân một mình chạy trốn.
Trên cánh đồng hoang, có xương trắng hoặc lớn hoặc nhỏ.
Trên xương trắng, có những dấu vết gặm nhấm lít nha lít nhít.
Xương đùi, xương ngực, xương sọ.
Với sự hiểu biết của Lưu Ngọc về cơ thể con người, có thể dễ dàng nhận ra từng chiếc xương trắng đó rốt cuộc dùng để làm gì.
Có nam có nữ, có người già trẻ em, từng đống xương trắng nằm rải rác nơi đồng hoang đến từ những nhóm người khác nhau.
Có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi ở những cánh đồng hoang vu và làng mạc.
Dọc đường đi, đa số các thôn trấn đã không có vết chân, trở thành một “ngôi làng chết”.
Một số ít phàm nhân may mắn còn sống sót cũng đang bị yêu thú tàn sát bừa bãi.
Nhìn từ trên xuống dưới, có vẻ như nền văn minh đã bị man rợ xâm chiếm, rất nhiều vết tích của nền văn minh đã bị phá hủy.
Lúc đầu, gương mặt Lưu Ngọc không hề có cảm xúc.
Nhưng sau khi nhìn thấy quá nhiều, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình dâng trào một ngọn lửa không tên, đang ngày càng bùng lên mãnh liệt, cháy hừng hực!
“Lúc này trạng thái cơ bản khôi phục, pháp lực cũng khôi phục được 60%.”
“Đúng lúc cần thu thập một đợt nhiên liệu cho Thanh Dương Ma Hỏa để nó có thể sớm đạt đến cấp độ “Linh Hỏa”.”
“Kim Qua thành vừa bị phá, trong vòng một ngày nửa ngày, thủy triều yêu thú hẳn là sẽ không đến nhanh như vậy.”
Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lưu Ngọc tìm một cái cớ, sau đó độn quang chuyển một cái rơi xuống dưới.
Cùng lúc đó, tay trái vung một cái, Thanh Dương Ma Hỏa nổi lên.
Trong thôn trang, một vài con Sói hai đầu nhất giai đang tàn sát bừa bãi.
Cơ thể yêu thú cao lớn và rắn chắc, lớp phòng ngự đao kiếm thông thường không thể xuyên thủng, khiến cho mấy Yêu Lang nhìn nghiêng tung hoành ngang dọc.
Bất cứ nơi nào chúng ở, những ngôi nhà lần lượt sụp đổ, từng người phàm chết dưới móng vuốt.
Nhưng mấy con Sói hai đầu “oai phong” chưa được bao lâu thì đã bị ngọn lửa xanh từ trên trời giáng xuống hóa thành tro bụi.
Những phàm nhân may mắn còn sống sót đều vui đến phát khóc, không khỏi quỳ rạp xuống đất bái trời, hô hào cảm tạ “Tiên sư” ra tay, còn muốn lập bài vị trường sinh các loại.
Lưu Ngọc thờ ơ, không có ý giao lưu với phàm nhân, hóa thành một độn quang màu xanh lao thẳng về phía Thanh Châu, dọc đường thỉnh thoảng dừng lại đánh giết yêu thú cấp thấp.
Thủy triều yêu thú cỡ nhỏ không có Yêu tu tam giai kia được hắn thiên vị nhất, thường thường sẽ săn sóc trọng điểm.
Vì thế, ngay cả tốc độ lên đường cũng bị chậm lại rất nhiều.
“Grào-!”
Một con hổ yêu màu nâu có hoa văn hình chữ “Vua” trên trán gầm rống lên trời, như muốn phô trương uy lực để dọa đối thủ lùi lại.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thân thể hổ căng cứng, rõ ràng là rất sợ hãi.
Bóng người trên bầu trời có một khí tức thâm hậu như núi, khiến cho nó vô cùng lo lắng.
Một ngọn lửa màu xanh rơi thẳng xuống, cho dù yêu hổ cố gắng hết sức tung ra tất cả vốn liếng nhưng cuối cùng cũng hóa thành tro tàn.
Chỉ còn lại một con hổ con mới sinh có kích thước bằng một con mèo nhà, vẫn còn ngơ ngác sững sờ chưa kịp phản ứng, nhỏ yếu bất lực lại đáng yêu.
Nó không hiểu mẹ nó đã làm gì sai mà sao lại phải chịu xui xẻo như vậy?
Một con hổ con thì có thể có suy nghĩ xấu gì?
Chẳng qua là nó đói bụng muốn ăn một bữa no mà thôi!