← Quay lại trang sách

Chương 1360 Chuyện xưa Huyền Minh(3)

Ăn mấy cái bánh ngọt qua loa, uống cạn một chén linh trà, hắn trực tiếp bước thẳng vào phòng luyện công, bắt đầu chuỗi tu luyện mỗi ngày.

Mới rời khỏi phân viện Nguyên quốc hai năm, bên ấy đã sắp xếp kín đáo tốt, tạm thời Lưu Ngọc chưa từng có ý nghĩ qua đó.

Quả thực vừa đi vừa về cũng lãng phí thời gian.

Ừm, hay là bảo Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên đến đây đi.

Trong phòng luyện công, Lưu Ngọc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ăn một viên “Bồi Nguyên đan”, vận chuyển “Thanh Dương công” bắt đầu tu luyện.

Tu Thanh Dương công ba canh giờ, Tôn Thần diệu pháp hai canh giờ, Tinh Thần Chân Thân hai canh giờ.

Tu tập đủ ba loạt một lần, cứ như vậy đã đi qua bảy canh giờ.

Phát triển toàn diện, không có nhược điểm, đồng thời nỗ lực của Lưu Ngọc trả giá là thời gian, rất nhiều thời gian đều phải trôi qua trong buồn tẻ.

Nếu có ước muốn điều gì, thường thường phải nỗ lực trả giá trước.

Hoàn thành tu luyện, Lưu Ngọc tốn thêm một canh giờ ôn dưỡng các loại pháp bảo, Lạc Nhật Kim Hồng thương, Kim Ngọc hoàn, Vạn Hồn Phiên.

Sau đó khẽ vỗ vào nhẫn trữ vật, lấy đủ loại vật liệu từ yêu thú ra, bắt đầu tính toán đầy đủ trong đợt thu hoạch này.

Dung lượng nhẫn trữ vật gấp túi trữ vật thượng phẩm mấy chục lần.

Khi nhẫn trữ vật trên ngón tay Lưu Ngọc lóe lên linh quang, ngay lập tức có một lượng lớn vật liệu yêu thú xuất hiện trên mặt đất trước người, toả ra mùi vị kỳ kỳ quái quái.

Liếc nhìn lại, gần như đã xếp thành ba ngọn núi nhỏ được luôn rồi.

Dùng “dáng vẻ” để hình dung đã không thích hợp nữa, tính theo số cân thì tương đối chuẩn xác hơn.

Móng sắc, một sừng, lông vũ, vảy da.

Nhìn vật liệu yêu thú trước mắt, mùi vị kỳ quái lại gay mũi truyền vào trong mũi, Lưu Ngọc hơi cau mày khẽ, lập tức nhanh chóng đốt lên cho sạch sẽ.

“Giá trị chừng sáu vạn Linh Thạch.”

Thần thức quét qua, tính toán qua loa một phen, Lưu Ngọc đạt được kết luận này.

Hắn cũng không hiểu rõ giá cả về phương diện vật liệu yêu thú này cho lắm, chẳng qua nghĩ là chênh lệch chừng hai phần mà thôi.

Tuy vật liệu những loài yêu thú này nhiều, nhưng cũng chỉ có thể để vật liệu nhất giai nhị giai yêu thú trên người, cho nên không tính là giá quá cao.

“Thực ra bán trực tiếp chỉ là kế sách dưới dưới đáy.”

“Nếu như gia công một phen, luyện chế nó thành pháp khí, giá cả không chỉ có thể vượt lên mấy lần nữa.”

“Nhưng lúc đó sẽ tiêu hao quá nhiều, không có nhu cầu cần thiết như thế.”

Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Mặc dù đã tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, nhưng hắn biết rõ thiên phú của mình trên diện luyện khí có hạn, cho nên không có suy nghĩ sẽ học tập cao lên một bước nữa, nếu không thì tất nhiên sẽ trì hoãn tu luyện.

Ba phần tu luyện Luyện Khí, Luyện Thần, luyện cần phải tiêu hao rất nhiều thời gian, huống chi còn phải dành chút thời gian luyện đan và ôn dưỡng pháp bảo.

Ham hố nhất thời không phải lựa chọn sáng suốt.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho dù thân làm tu sĩ cao giai “cao cao tại thượng”, có khi không thể đưa ra lựa chọn lấy hay bỏ.

Dọn dẹp qua loa một lần, Lưu Ngọc phất tay thu ba đống vật liệu yêu thú nhiều như ngọn núi nhỏ vào túi trữ vật, sau đó suy nghĩ trong lòng, mấy vật phẩm lập tức xuất hiện ở ngay trước mắt.

Lần này, thần sắc hắn nghiêm túc hơn rất nhiều.

Thứ trưng bày trước mặt là linh tài lấy được từ Hàn Thiên Ưng, mỗi một thứ đã có giá trị mấy vạn Linh Thạch, đủ để làm chủ tài luyện chế pháp bảo.

Một đôi móng vuốt dài nhỏ uốn lượn, hàn quang lập lòe.

Vật này đã cứng rắn chống đỡ Lạc Nhật Kim Hồng thương mấy trăm lần, mà không hề để lại dấu vết mảy may.

Một cái mỏ chim bén nhọn thon dài.

Vật này đã từng nhiều lần chịu tác động của Lạc Nhật Kim Hồng thương, đồng thời nhiều lần đánh tan vòng bảo vệ xanh thẳm, để lại vết thương trên người Lưu Ngọc.

Nếu có thể luyện chế pháp bảo công kích thành công, ví dụ như “Âm khí” loại châm, thì nhất định sẽ là một lựa chọn cực kỳ tốt.

Hắn nhìn qua mỏ chim này, trong lòng Lưu Ngọc hơi chấn động.

“Tinh Thần Chân Thân, Lạc Nhật Kim Hồng thương, Vạn Hồn Phiên, hình như hiện nay những thủ đoạn này của mình đều là thủ đoạn đấu pháp chính diện?”

“Có lẽ chuẩn bị một hai món “Âm khí”, cũng là một lựa chọn cực kỳ tốt.”

“Mặc dù hiệu quả pháp bảo này đấu pháp chính diện không tốt, nhưng nếu sử dụng thời cơ phù hợp, thường có thể dùng một kích chế ngự địch, thậm chí lấy yếu thắng mạnh.”

“Nếu có thể thông qua ám chiêu, đạt được mục đích của mình, vậy vì sao còn phải khổ chiến?”

“Ngu ngơ.”

Lưu Ngọc nghĩ như vậy, trong lòng dần dần có dự định.

Sau đó, lại nhìn xuống vật ở dưới, một đám lông vũ màu đen đen nhánh bóng loáng.

Có thể nói là hắn đã được khắc sâu ấn tượng lớp lông đen tuyền của Hàn Thiên Ưng.

Chẳng những có lực phòng ngự rất tốt, mà hình như còn có thể dẫn đến hiệu quả tăng tốc, tốc độ bay còn nhanh hơn khi mình kích phát “Nhất Mạch Ngự Không phù” không ít.

Đặc biệt này yêu này hóa thành gió đen, ký ức tình hình thuấn gian di động gần năm dặm của khi đó vẫn còn như mới.

“Cùng loại với lôi độn thuật, phong độn thuật.”

“Cho dù không bằng thì cũng kém nó không xa.”

Nghĩ lại tình cảnh khi đó, Lưu Ngọc có hơi nghĩ tới mà sợ.

Đến tột cùng là thủ đoạn Hàn Thiên Ưng hóa thành gió đen như vậy là thần thông hay là pháp thuật?

Nếu như là pháp thuật, có phải nếu thi triển thông qua lông đen, mà đem luyện chế nó thành pháp bảo, có phải có thể kế thừa loại pháp thuật kia hay không?

Lưu Ngọc nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi rộn ràng.

Tốc độ bay nhanh hơn nữa, mặc kệ là ở cảnh giới nào cũng đều chiếm ưu thế cực lớn.

Cho dù đánh không lại, chỉ cần tốc độ bay quá nhanh, thì vẫn thong dong thoát thân được.

Mặc dù tốc độ bay của hắn đã có thể so với Kim Đan trung kỳ bình thường, nhưng lại chẳng hề cảm thấy nhanh hơn chút nào!

Càng nhanh càng tốt!

Trong vòng mấy giây đó, Lưu Ngọc đã nghĩ kỹ công dụng của ba loại linh tài.

Mỏ chim dùng để luyện chế âm khí, lông đen dùng để luyện chế pháp bảo phi hành.

Về phần vậy đôi vuốt ưng thì tạm thời không dùng được, có thể giữ lại trong tay, ngày sau trao đổi thứ cần thiết với tu sĩ khác.

Rửa sạch phần dơ bẩn, xử lý ba loại linh tài một lần, hắn để vào hộp ngọc có lớn có nhỏ để cất giữ.

Lưu Ngọc phủ thêm áo bào đen, đứng dậy rời khỏi phòng luyện công.