Chương 1363 Phẩm cấp huyết mạch(3)
Cách ăn mặc khác với các Tu sĩ Kim Đan khác, người này mặc áo lót, lộ ra hai hai tay tráng kiện hữu lực, dáng vẻ bên ngoài là một hán tử hai mươi bảy hai mươi tám.
Ấn tượng đầu tiên, giống như là một thợ rèn trong thế tục.
“Luyện sư huynh.”
“Lưu mỗ mạo muội đến đây, hy vọng không quấy rầy đến sư huynh.”
Lưu Ngọc chắp tay từ xa xa.
Có việc cầu người, với lại tu vi của đối phương còn cao hơn hắn một cảnh giới, cho nên hắn cực kỳ khách khí.
“Thanh Dương sư đệ có thể đến đây, tự nhiên không thể nói là quấy rầy gì hay không.”
“Mời, nơi đây không phải là nơi nói chuyện.”
Luyện Hồng Trần cởi mở cười cười, lập tức chìa tay ra, làm dấu hiệu mời vào.
Rất nhanh, hai tia độn quang một đỏ một xanh đi vào trong Liệt Hỏa phong.
Mặc dù tu vi địa vị đều cao hơn Lưu Ngọc rất nhiều, nhưng Luyện Hồng Trần cũng không dám xem thường hắn.
Mới chỉ vẻn vẹn một trăm tuổi lộ diện, đã kết thành Kim Đan lục phẩm, gọn gàng đánh bại Bạch Vũ Huyên Kết Đan sớm hơn mười năm, tiền đồ của người này là bất khả hạn lượng.
Nói không chừng, sẽ lại là một nhân vật giống như Trường Phong chân nhân, có tiềm lực trưởng thành là Kim Đan đỉnh cao, có thể không đắc tội thì vẫn không nên đắc tội thì hơn.
Mặc dù si mê luyện khí, nhưng Luyện Hồng Trần vẫn hiểu một vài đạo lý đối nhân xử thế.
Đối với chuyện vì sao Lưu Ngọc tự mình đến Liệt Hỏa phong thăm hỏi, trong lòng của hắn đã có vài suy đoán. …
Trên đỉnh Liệt Hỏa, có một tiểu hỏa mạch cỡ trung, rất thích hợp dùng để luyện đan luyện khí, cho nên Luyện Hồng Trần mới lựa chọn núi này.
Lưu Ngọc nhìn qua, nhìn thấy trong rất nhiều động phủ hình vuông, bốc lên khí thải khói đặc cuồn cuộn, có nhiệt độ cao hừng hực toả ra từ trong đó.
Thậm chí trên toà Linh sơn này còn chuyên môn xây dựng hai ba mươi khu kiến trúc “phòng địa hỏa”, chuyên dùng để luyện khí, quả thực là một danh tác lớn.
Chẳng qua điều này cũng dẫn đến việc nhìn Liệt Hỏa phong từ xa xa đã thấy trụi lủi, cỏ cây rất thưa thớt, còn lâu mới được xưng là chung linh dục tú.
Trong động phủ tự nhiên đơn giản, Lưu Ngọc và Luyện Hồng Trần ngồi đối diện nhau, có đồng tử rót linh trà rồi lui lại.
Dựa theo lệ thường, bình thường sẽ không vào thẳng chính đề, hai người trò chuyện đến thời cuộc gần đây.
Ngươi một lời ta một câu, thời gian qua rất nhanh, cũng là khá là ăn ý.
Rất có tư thế chỉ điểm giang sơn trong động phủ nho nhỏ, phóng khoáng tự do.
Đảo mắt đã qua một chén trà.
Thoạt nhìn Luyện Hồng Trần vẫn tràn đầy phấn khởi, nói giải thích của mình không dừng, tỏ vẻ bất mãn đối với một ít quyết sách của hội trưởng lão.
Ví dụ như chỗ này chỗ kia trong tông môn bố trí không tốt, ta cho là nên làm sao làm sao, nếu đổi lại là ta, tất nhiên có thể làm được tốt hơn các kiểu.
Tóm lại, rất có tư thế không chấm dứt được.
Trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy bất đắc dĩ, không ngờ người này duy trì bình thản như thế, chẳng qua hắn không muốn cứ tiếp tục nói như vậy nữa.
“Thực không dám giấu giếm, lần này Lưu mỗ mạo muội đến đây, là có một chuyện muốn cầu cạnh sư huynh!”
Lưu Ngọc tìm được một khoảng cách đối phương kịp thở, chủ động mở miệng, nghiêm sắc mặt nói.
Thấy đối phương không chủ động hỏi, hắn hiểu rõ mình có việc cầu người nên rơi vào thế bị động, chỉ có thể mở miệng trước.
Chỉ là một lần như vậy, ân tình mình thiếu người ta lại lớn hơn một ít, với lại lát nữa mặc cả.
“A?”
“Thanh Dương sư đệ có chuyện gì? Cứ nói thẳng ra đi, Luyện mỗ có thể giúp đỡ thì nhất định sẽ giúp.”
Dáng vẻ Luyện Hồng Trần bừng tỉnh đại ngộ, thề son thề sắt lớn tiếng mở miệng, nghĩ cũng chưa nghĩ đã đồng ý rồi, không già mồm chút nào.
“Đa tạ Luyện sư huynh!”
Lưu Ngọc chắp tay, sau đó nhẫn trữ vật sáng lên linh quang, mỏ chim và lông đen của Hàn Thiên Ưng xuất hiện trên mặt bàn.
Hắn chỉ vào hai loại linh tài, tiếp tục nói:
“Hai thứ này linh tài trên người yêu thú tam giai, chính là lúc Lưu mỗ đóng giữ tại Kim Qua thành, rồi có cơ duyên xảo hợp mà lấy được.”
“Nếu trực tiếp bán đổi thành Linh Thạch cũng có phần quá mức đáng tiếc.”
“Lần này mạo muội quấy rầy, chính là muốn mời sư huynh ra tay, chia ra luyện chế hai loại linh tài này thành pháp bảo.”
Trên bàn, mỏ chim bén nhọn dài nhỏ, lông đen đen nhánh bóng loáng, vừa nhìn đã biết là không phải vật tầm thường.
Luyện Hồng Trần vừa mới nhìn, trong mắt đã sáng lên mấy phần, hơi không dời mắt nổi.
Lão si mê con đường luyện khí, ngày thường yêu thích các loại linh tài quý giá nhất, mà linh tài trên người yêu thú tam giai chính là lựa chọn để luyện chế pháp bảo tốt nhất.
Huống chi Hàn Thiên Ưng có huyết mạch bất phàm, đạt tới đẳng cấp “Linh Yêu”, còn vượt qua vật liệu trên người yêu thú bình thường.
Huyết mạch yêu thú tương đương với linh căn tu sĩ loài người, thậm chí còn căn bản hơn cả thế!
Dựa theo phẩm cấp, bình thường có thể chia là: Phàm Yêu, Linh Yêu, Chân Yêu, Chân Linh.
Nói chung, huyết mạch Phàm Yêu trưởng thành đến cảnh giới Yêu đan là đã đến cực hạn.
Muốn tiếp tục tăng lên, không phải cơ duyên nghịch thiên thì không thể!
Mà huyết mạch Linh Yêu, lại có thể trưởng thành cao nhất đến Hoá Thần kỳ, dễ tấn thăng hơn xa yêu thú bình thường.
Về phần huyết mạch Chân Yêu, thì có thể đi vào lĩnh vực Đại Năng, đồng thời đi rất xa.
“Huyết mạch Chân Linh” cấp cao nhất thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ, thế giới này chưa bao giờ có yêu thú huyết mạch Chân Linh xuất hiện.
Tương truyền huyết mạch Chân Linh có tiềm lực trưởng thành là Chân Linh!
Mà danh xưng chảy “huyết mạch Chân Linh” của Hàn Thiên Ưng, theo tu tiên giả, không phải huyết mạch linh yêu không thôi đâu.
Yêu thú trưởng thành đến cảnh giới đầu nguồn huyết mạch, muốn tiến thêm một bước, còn khó khăn hơn tu tiên giả đột phá bình cảnh đại cảnh giới gấp trăm lần!
Huyết mạch là cao quý và vinh quang trời sinh.
Huyết mạch, cũng là gông cùm xiềng xích và ràng buộc!
Chẳng qua cho dù là huyết mạch linh yêu, trong yêu thú cũng được coi như là “Quý tộc”.
Giống như giữa tu sĩ cao giai và tu sĩ cấp thấp, đủ để thấy tộc đàn của ngàn vạn yêu thú!