Chương 1364 Phẩm cấp huyết mạch(4)
Linh thú Tiểu Thanh của Lưu Ngọc, sau khi trải qua biến dị quay trở về tổ, đó là thuộc về “huyết mạch linh yêu”.
Xảy ra biến dị tốt, nói chung, cũng gần như là một huyết mạch linh yêu.
Nhưng cho dù với cơ số yêu thú khổng lồ, số lượng yêu thú biến dị cũng ít càng thêm ít, gần như tương đương với xác suất xuất hiện tu tiên giả “Thiên linh căn”.
Nếu không, sớm đã không còn không gian sinh tồn cho tu sĩ nhân loại.
Nhìn qua vật liệu trên người yêu thú xuất thân từ huyết mạch linh yêu, hô hấp Luyện Hồng Trần rối loạn, qua một hai hơi mới khôi phục lại bình thường.
Nhìn nét mặt cười như không cười của Lưu Ngọc, trong đầu lão chợt có ý nghĩ, nói:
“Cơ duyên xảo hợp mà đạt được?”
“Không phải là sư đệ “Nhặt” được thi thể một con Hàn Thiên Ưng đó chứ?”
Lưu Ngọc nghe vậy, lại cười không nói, không trực tiếp trả lời.
Thấy thần sắc của đối phương, hắn hiểu rõ tiềm năng mặc cả để mời đối phương ra tay luyện chế pháp bảo phi thường lớn, ngược lại lần này không vội.
Si mê luyện khí, vừa nhìn thấy linh tài quý hiếm, Luyện Hồng Trần đã ngứa tay không nhịn được.
Trong lòng khó nhịn như có vuốt mèo cào vào tim vậy.
Bất chấp sự mất tự nhiên, Luyện Hồng Trần vội vã hỏi:
“Tất nhiên thi thể Hàn Thiên Ưng hoàn chỉnh không chỉ có hai loại vật liệu này, sư đệ chớ có bút tích, mau mau lấy ra đây xem xem.”
“Chuyện luyện bảo, sư huynh đồng ý là xong, giá cả ra tay cũng dễ bàn bạc.”
“Một lát nữa bắt đầu luyện chế ngay lập tức!”
Hăng quá hoá dở, Lưu Ngọc nghe thấy lời ấy, lúc này mới cười nói:
“Quả nhiên sư huynh thẳng thắn!”
“Vậy Lưu mỗ cũng không che giấu nữa.”
Nói xong, nhẫn trữ vật của hắn lóe lên linh quang, vuốt ưng từ Hàn Thiên Ưng xuất hiện trên bàn.
Lưu Ngọc thấy dáng vẻ tim đập thình thịch của Luyện Hồng Trần, biết được mình có thể tiết kiệm một số lớn phí tổn trong lần luyện chế pháp bảo này.
Mặc dù lúc này hắn không hề thiếu Linh Thạch, nhưng có nhiều thứ không phải có Linh Thạch là làm được.
Huống hồ, có ai có ngại nhiều Linh Thạch quá đâu?
Vuốt ưng Hàn Thiên Ưng là vũ khí công kích chủ yếu, có thể nói là loại linh tài tốt nhất trên thân thể yêu thú.
Nó mới vừa xuất hiện, Luyện Hồng Trần đã nhịn không được mà cầm trong tay, quan sát dò xét tỉ mỉ.
Cảm xúc trong ánh mắt nóng bỏng giống như đã từng quen biết, giống như tráng hán cấm dục mười tám năm đang đối mặt với mỹ nhân mềm mại quyến rũ hở nửa quần áo.
“Chậc chậc…”
Một mặt yêu thích vuốt ve không buông tay, mặt khác chậc chậc tán thưởng, hình như Luyện Hồng Trần đang tự nhủ:
“Phán đoán từ khí tức của linh tài, Hàn Thiên Ưng có huyết mạch linh yêu thế này, cảnh giới của nó ít nhất là tam giai trung kỳ.”
“Thực lực của nó mạnh, tu sĩ Kim Đan trung kỳ bình thường không phải là đối thủ của nó đấy.”
“Sư đệ có cơ duyên này, quả nhiên là khiến người khác ghen tị quá mà!”
Nói nói, nhìn lão hơi tiếc hận, hình như đang buồn phiền tại sao mình không đụng phải cơ duyên thế này.
Lưu Ngọc nhìn Luyện Hồng Trần hơi thất lễ, chỉ cười không nói, không có suy nghĩ muốn trả lời.
Cho dù thông tin bị truyền đi, mặc kệ tu sĩ khác đối xử ra sao, hắn cũng vẫn một mực chắc chắn là lấy được nhờ cơ duyên xảo hợp.
Lẽ nào những người kia còn có thể đi tìm đám Yêu tu để chứng thực hay sao?
“Nếu thật sự đụng phải, hy vọng ngươi vẫn còn có thể cười ra được.”
Nghĩ tới con Hàn Thiên Ưng tam giai hậu kỳ kia, Lưu Ngọc thầm nghĩ thế trong lòng.
Thấy lão đang đánh giá ba loại linh tài, hắn không vội mà thúc giục, chỉ ngồi một bên chờ đợi.
Sau khi hiểu rõ đặc tính linh tài sơ bộ, đối với Luyện Khí sư cao siêu bình thường, chắc hẳn không bao lâu sau trong lòng sẽ có phương án luyện chế đại khái ngay.
“Luyện mỗ thất lễ, đã để Thanh Dương sư đệ chê cười ròi.”
Quả nhiên, mười mấy giây sau, Luyện Hồng Trần thu tâm trạng lại, nâng hai tay tráng kiện hữu lực lên chắp tay lại.
Sau đó sắc mặt lão nghiêm lại, báo giá cả để luyện chế hai món pháp bảo:
“Bảy vạn Linh Thạch.”
Trọn vẹn bảy vạn Linh Thạch, thêm mấy vạn Linh Thạch nữa là đã có thể mua một món pháp bảo bình thường.
Ở trong mắt tu sĩ cấp thấp, cái này hoàn toàn là một cái giá trên trời, táng gia bại sản cũng còn khó có thể chấp nhận.
Cho dù là Tu sĩ Kim Đan bình thường, cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối cái giá tiền này.
Bọn họ tìm kiếm linh tài đã không dễ, lại phải gom góp một đống Linh Thạch như thế, không biết phải tới ngày tháng năm nào đây?
Chẳng qua đối với Lưu Ngọc mà nói, giá ra tay là bảy vạn Linh Thạch vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận.
Dù sao thì thứ hắn cần luyện chế cũng chẳng phải pháp bảo bình thường, mà là hai món pháp bảo được làm riêng đo ni đóng giày cho hắn, thích hợp với hắn.
Huống hồ bây giờ mới chỉ có tài liệu chủ đạo, còn cần đối phương gom góp thêm một ít linh tài phụ trợ.
Không phải mình không tự sưu tập được, chỉ là bởi làm như vậy quá mức tốn thời gian.
Cho dù với con đường sung túc của Lưu Ngọc hiện nay, muốn thu tập được linh tài phụ trợ thích hợp, không có thời gian khoảng mười năm thì gần như là không thể.
Dù sao thì không thể so với pháp khí Linh khí, linh tài có thể luyện chế ra pháp bảo không phải là hàng thông thường.
Mà đối phương thâm là Luyện Khí Đại Sư, tích lũy trong nhiều năm như vậy, chắc hẳn linh tài trong tay không phải số ít, muốn gom góp cũng dễ như trở bàn tay.
Suy nghĩ trong lòng chuyển động nhanh chóng, vẻn vẹn mấy giây, trong lòng Lưu Ngọc đã có đáp án.
Chẳng qua hắn không đồng ý một câu ngay lập tức.
Nếu đồng ý quá quá nhanh, lỡ như đối phương cảm thấy “bị lỗ”, tăng giá ngay tại chỗ thì phải làm sao bây giờ?
“Nể mặt đồng môn, chỉ cần bảy vạn Linh Thạch, Luyện mỗ có thể lấy lại một ít linh tài phụ trợ, giúp Thanh Dương sư đệ luyện chế mỏ chim và lông đen thành pháp bảo.”
Luyện Hồng Trần nghiêm mặt nói.
Trong đôi mắt nhìn như ngay thẳng sảng khoái, lại hiện lên một tia khôn khéo khó mà phát giác.