Chương 1367 Hắc Phong Dực(3)
Ngay khi bản thân Lưu Ngọc bị trọng thương, trở về tông môn “Dưỡng thương”, thủy triều yêu thú vẫn còn tiếp tục bộc phát.
Mỗi một ngày đều có căn cứ tu tiên giả bị thất thủ, thương vong phàm nhân càng khó mà tính toán hơn.
Nhưng lúc Sở quốc cùng với một ít quốc độ tầm trung và nhỏ gian nan ủng hộ, viện binh của Thất Quốc Minh trong kỳ vọng lại vẫn cứ chậm chạp không đến.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đảo mắt đã qua tám tháng. …
Tám tháng sau,
Liệt Hỏa phong.
Trong động phủ của Luyện Hồng Trần, Lưu Ngọc tới ngồi đối diện lão, vẻ mặt nghiêm túc.
Đợi đối phương đặt hai vật trên mặt bàn, cuối cùng hắn nhịn không được mà lộ ra ý cười.
Hai vật này, chia ra là một đôi phi tiêu hình dấu thập, cùng với một đôi “cánh”.
Pháp bảo!
Khác với cánh của Hàn Thiên Ưng, sau khi lông vũ được luyện chế thành pháp bảo phi hành, mỗi một sợi lông vũ trên đôi cánh này đều có một hoặc mấy đường vân màu đỏ sậm, khảm nạm vào trong lông vũ.
Đen nhánh và đỏ sậm xen lẫn với nhau, vừa nhìn đã thấy tà khí nghiêm nghị.
Có hơi giống kiêu hùng ma đạo sử dụng pháp bảo tà ác, cùng loại với “Vạn Hồn Phiên”,“kiếm khát máu” các thứ.
Lưu Ngọc cầm pháp bảo hình cánh lên dò xét, rót pháp lực vào cảm ứng tỉ mỉ, nhịn không được mà khẽ gật đầu.
Mặc dù vẫn chưa kích phát toàn lực, nhưng thoáng thí nghiệm một phen, đã khiến hắn có phần thoả mãn, cuối cùng cũng đạt đến hiệu quả trong lý tưởng.
Sau đó, Lưu Ngọc thả cánh xuống, cầm lấy phi tiêu màu đen hình chữ thập tinh xảo khéo léo lên, đặt trong lòng bàn tay mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Kích thước của phi tiêu chữ thập chưa tới ba thước, bốn góc là màu đen chính giữa là màu bạc, màu đen chiếm hơn nửa.
Thoạt nhìn không đáng chú ý, nhưng lại ẩn chứa uy lực kinh người, đủ để khiến bất cứ tu sĩ dưới Kim Đan nào cũng phải run rẩy.
Rót một tia pháp lực vào, bảo vật này có linh quang nhàn nhạt hiển hiện, mơ hồ có ánh sáng nở rộ ra từ đó.
Cho dù với tạo nghệ thể tu tam giai của Lưu Ngọc, cũng cảm giác được làn da mình có hơi đau đớn.
Khi đối mặt với địch, tất nhiên phương diện uy lực sẽ không đủ khả năng.
Nhưng nó là “Âm khí”,“Ám khí”, tốc độ kích phát pháp bảo này, tốc độ công kích, lại nhanh hơn hẳn pháp bảo thông thường.
Nếu bắt được cơ hội chớp mắt là qua mà dùng nó, cực kỳ có khả năng đặt vững kết cục chiến thắng.
“Thế nào?”
Thấy thần sắc của Lưu Ngọc, trong lòng Luyện Hồng Trần đã hiểu rõ, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Đối với con đường luyện khí, lão ta cực kỳ tự tin.
“Không tệ, không tệ.”
“Luyện sư huynh không hổ là Luyện Khí Đại Sư, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Lưu Ngọc buông hai món pháp bảo xuống, rồi lập tức tán dương hai câu, quả thực cực kỳ hài lòng.
Luyện Hồng Trần này rất có phẩm hạnh luyện khí.
Không vì bản thân là Luyện Khí sư mà đã bấp chấp rót pháp lực của mình vào trong pháp bảo để kiểm tra.
Nếu không chủ nhân pháp bảo mà muốn phát huy hoàn toàn uy lực của pháp bảo, thì nói không chừng phải phí một thời gian để gột rửa đi.
“Nếu đã như vậy, như vậy…”
Luyện Hồng Trần nói được nửa câu là không tiếp tục nữa, nhưng ý muốn nói thì không cần nói cũng biết.
Đã luyện chế pháp bảo thành công, phải vội vàng thù lao lấy được thù lao ra!
Lưu Ngọc cười cười, cánh tay trên bàn vung lên, vuốt ưng của Hàn Thiên Ưng xuất hiện ở trên bàn.
Nếu giao dịch bình thường, có thể đạt được mục đích, thì không nhất định phải chém chém giết giết.
Tất nhiên, nếu như không thể giao dịch bình thường, vậy…
Lần này, Luyện Hồng Trần đã chuẩn bị từ sớm nên tương đối bình tĩnh, cực kỳ tự nhiên mà thu vuốt ưng vào trong túi.
“Thanh Dương sư đệ, hai món pháp bảo kia còn chưa có tên của nó, không thì bây giờ cứ lấy tên luôn đi, thế nào?”
Luyện Hồng Trần thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói.
Lưu Ngọc khe khẽ gật đầu, bưng linh trà lên thoáng nghiêm túc suy tư, mấy giây sau nói:
“Bảo vật này, thôi thì gọi là Hắc Phong Dực vậy.”
Đến nay ký ức của hắn về khung cảnh Hàn Thiên Ưng hóa thành gió đen vẫn còn như mới, tự nhiên lại nghĩ đến thủ đoạn kia, thế là tên Hắc Phong Dực theo đó mà sinh ra.
“Hai món pháp bảo này đều do sư huynh luyện chế, nếu sư huynh có hứng thú, hay là cứ đặt tên cho một món đi, thế nào?”
Thấy thần sắc của đối phương, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, một tay chỉ vào phi tiêu chữ thập rồi cười nói.
Được đặt tên cho tác phẩm kiệt xuất gần như là sự việc mà tất cả Luyện Khí sư đều chờ mong, hắn cảm thấy vị Luyện sư huynh này cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua cũng chỉ là một cái tên, nếu có được quan hệ tốt với đối phương, thì nó vẫn hoàn toàn đáng giá.
Quả thực kỹ thuật luyện khí của người này cao siêu, nói không chừng về sau còn có lúc cần hợp tác.
“Phi Tinh Tiêu.”
“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.”
“Cứ gọi là Phi Tinh Tiêu đi?”
Luyện Hồng Trần không từ chối, gần như không cần nghĩ đã nói ra một cái tên, xem ra trong lòng sớm đã nghĩ sẵn rồi.
“Phi Tinh Tiêu? Không tệ.”
“Vậy về sau bảo vật này tên là Phi Tinh Tiêu.”
Lưu Ngọc gật đầu đồng ý.
Đồng thời trong lòng oán thầm, đại hán nhìn mặt ngoài thô kệch, thế mà lấy một cái tên hơi “Thanh tú” như thế.
Hắn còn cho rằng là thiết huyết tiêu, thiểm điện tiêu, hắc long tiêu các kiểu các loại.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Lưu Ngọc chờ đợi ở Liệt Dương phong thêm một lúc, rồi mới cáo từ rời đi.
Rất nhanh, có một tia độn quang màu xanh phóng từ Liệt Dương phong lên tận trời, biến mất giữa các dãy núi. …
Thanh Dương phong, phòng luyện công.
Lưu Ngọc nhắm chặt hai mắt, ngồi xếp bằng, Phi Tinh Tiêu lơ lửng trước người.
Thỉnh thoảng hắn đánh ra một pháp quyết, rơi vào bảo vật này, tế luyện món pháp bảo này.
“Ong ong!”
Phi tiêu không ngừng run rẩy, khi mấy pháp quyết liên tục nhập vào đó, cuối cùng cũng được tế luyện xong xuôi.
“Vẫn là loại pháp bảo không có khí tức pháp lực dị chủng, không có dấu hiệu thần thức của tu sĩ khác, là dễ tế luyện nhất.”
Lưu Ngọc mở mắt ra, thần quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
Chỉ tốn vẻn vẹn thời gian hai ngày, đã hoàn thành tế luyện Hắc Phong Dực và Phi Tinh Tiêu, khắc dấu hiệu thần thức của mình vào trong đó.