Chương 1366 Hắc Phong Dực(2)
Luyện Khí, luyện thể của hắn đều đã đến tam giai, không phải vừa đúng lúc có thể phát huy hoàn mỹ uy lực của loại pháp bảo này hay sao?
Sau đó, hai người lại tiếp tục bàn bạc một ít chi tiết để luyện chế hai món pháp bảo.
Sau nửa chén trà nhỏ, Lưu Ngọc cáo từ rời đi, để lại mỏ chim và lông đen.
Về phần vuốt ưng, tạm thời vẫn chưa giao cho Luyện Hồng Trần, khi nào luyện thành pháp bảo thì mới tiền trao cháo múc.
Tuy là đồng môn, danh tiếng của đối phương cũng không tệ, nhưng hắn sẽ không bởi vậy mà chủ quan.
Sự thật, thường thường có tính bắc cầu, và cả kịch tính hơn so với trong chuyện. …
Chân trời, một tia độn quang màu xanh xẹt qua.
Không lâu sau, Thanh Dương phong được quản lý ngay ngắn rõ ràng đập vào mi mắt.
Từ xa xa Lưu Ngọc đã nhìn thấy, mười mấy người thị nữ đứng trước động phủ, đang vây quanh một nữ tu mặc váy ngắn.
Nhìn kỹ lại thế mà nàng lại là Văn Thải Y!
Cách đó không xa, Bạch Hổ ôm kiếm đứng lẻ loi trơ trọi một mình, sắc mặt trắng bệch hơi thở hỗn loạn, hình như bản thân hắn ta bị trọng thương.
Mà mấy tên tử sĩ khác, thì đã không thấy tăm hơi.
Gần như đã có thể đoán trước kết cục.
Dưới sự ảnh hưởng của ‘Lưu Ly Hoặc Tâm thuật’, nếu như may mắn sống sót, tất nhiên các tử sĩ sẽ đến chỗ Lưu Ngọc phục mệnh trước tiên.
Nhưng lúc này không có ở đây, thì chỉ có một loại khả năng.
“Công tử!”
“Tôn chủ!”
Một luồng Linh áp nhanh chóng tới gần, mọi người vây quanh trước động phủ ngẩng đầu nhìn lên, nhao nhao hành lễ cung kính nói.
“Lui ra đi.”
Lưu Ngọc còn chưa hạ xuống, âm thanh đã vang lên, ra hiệu nhóm thị nữ rời khỏi, để lại một mình hai người Văn Thải Y và Bạch Hổ.
“Vâng!”
Nhóm thị nữ không dám kháng mệnh, sau khi ngoan ngoãn hành lễ thì lập tức biến mất không thấy nữa.
Lưu Ngọc dẫn hai người bước vào động phủ, ngồi trên chủ vị mắt sáng lên, nhìn về phía Văn Thải Y và Bạch Hổ đang đứng thẳng, bắt đầu hỏi quá trình chạy trốn quay về đây.
“Khởi bẩm công tử, hôm đó sau khi thành đổ, chúng ta đã rơi vào cửu tử nhất sinh.”
Sau khi hành lễ, Văn Thải Y nhẹ giọng mở miệng, tốc độ nói cực nhanh.
Đại ý là vận may của mấy người họ không tệ, không gặp phải yêu thú cực kỳ lợi hại truy kích, nhưng ở trong thủy triều yêu thú thì cũng sống chết khó nói.
Nhờ có thủ đoạn Lưu Ngọc ban thưởng, còn có mấy tên tử sĩ liều chết yểm hộ, nàng ta mới có thể trốn được một mạng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ còn lại hai người còn sống.
“Ừm.”
Lưu Ngọc nghe xong, khẽ gật đầu, không trách cứ.
Trong tình huống như thế, tu sĩ Trúc Cơ có thể chạy ra khỏi cửa tử, đã là may mắn nhờ trời, hi sinh là điều không thể tránh được.
Huống hồ nàng ta và mình từng có tiếp xúc da thịt, mặc dù không quá quan trọng, nhưng so sánh với mấy tên tử sĩ, thì vẫn thoáng quan trọng hơn một ít.
Thấy Lưu Ngọc cũng không có ý muốn trách phạt, cuối cùng trong lòng Văn Thải Y cũng thở phào nhẹ nhõm.
Để che chở cho nàng ta chạy trốn, đã liên tục chết mất mấy tên tu sĩ Trúc Cơ, nàng sợ bị trách phạt, hoặc là bởi vậy mà mất đi “ân sủng”.
“Bẩm Tôn chủ!”
Sau khi hành lễ, Bạch Hổ bắt đầu kể lại quá trình chạy khỏi cửa tử, mặc dù góc độ khác nhau, nhưng ý nghĩ cũng không kém nhau là mấy.
“Việc này, bản tọa đã biết rồi, các ngươi quay về dưỡng thương trước đi.”
“Về phần sắp xếp sau này, đợi thương thế tốt lên rồi lại nói.”
Lưu Ngọc phất phất tay, phân phó nói.
Có phù bảo và các loại thủ đoạn hắn ban thưởng, cuối cùng mới trốn về được hai người, có thể thấy rơi vào trong thủy triều yêu thú là hung hiểm đến bực nào.
Mà trong số tu sĩ Trúc Cơ, có mấy người có thể có phù bảo được đây?
Cứ tính toán như thế, cuối cùng tu sĩ có thể sống tiếp, chỉ sợ trăm người không còn một.
Thế này vẫn chỉ mới có tu sĩ Trúc Cơ.
Về phần tu sĩ Luyện Khí kỳ, Lưu Ngọc không cho là có khả năng chạy trốn, trừ phi “mạng hắn chưa đến đường cùng”.
Sau khi hai người rời đi, Lưu Ngọc nằm trên ghế bành, trong lòng không ngừng suy tư về thế cục, cùng với cách đối phó của mình.
“Khi nào viện binh của Thất Quốc Minh có thể đến?”
“Chỉ dựa vào ngũ đại tông môn, sợ là không kiên trì được bao lâu.”
Nghĩ tới quốc độ cỡ vừa và nhỏ đã bị yêu thú chiếm hơn phân nửa thậm chí có nơi bị diệt, hắn lóe lên suy nghĩ này.
“Nếu như gặp phải nhiệm vụ quá mức nguy hiểm, như vậy cho dù cục diện ở trong tông môn quá tốt, thì mình cũng không thể không bỏ đi.”
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm.
Trong tình huống nhân viên khan hiếm, luôn có một vài địa phương nguy hiểm cần tu sĩ đến trấn thủ.
Mặc dù hắn đã từng đến tiền tuyến một lần, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không gặp phải loại nhiệm vụ thế này nữa, nhưng thủy triều yêu thú sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn đâu.
Lần sau, lần sau nữa thì sao?
Đến tình trạng vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc không phải loại người không biết thay đổi theo từng tình huống, tuyệt đối không dùng sinh mệnh của mình để mạo hiểm.
Cho dù tiền đồ tại tông môn rất tốt đẹp, hắn cũng sẽ từ bỏ.
Mỗi thời mỗi khác.
Lúc này Lưu Ngọc đã là cảnh giới Kim Đan, cũng coi như là tu sĩ cao giai ở cả Thiên Nam, cùng lắm thì đến lúc đó mai danh ẩn tích, thay hình đổi dạng một phen.
Thiên Nam to lớn như thế, có nơi nào không thể tự nhiên tới lấy được đâu?
Lưu Ngọc có thể thoáng xuất lực cho tông môn, nhưng còn chưa tới tình trạng bán mạng, ích lợi của mình vĩnh viễn cao hơn tất cả!
Như cả hai sinh ra xung đột, hắn sẽ không chút do dự mà lựa chọn ích lợi của mình.
Hắn suy tư thật lâu, cũng không có cách gì là tốt nhất, chỉ có thể kéo dài hết sức.
Lưu Ngọc lấy “Thanh Dương công” tầng thứ tám ra, chuẩn bị bắt đầu lĩnh hội.
Bất kể thế cục ra làm sao, cố gắng tăng cảnh giới thực lực của mình lên, mới tuyệt đối là con đường chính xác nhất.
“Khó mà đánh giá được thiệt hại qua mỗi ngày.”
“Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thực lực của ngũ tông Sở quốc cũng sẽ hao tổn cực lớn, có lẽ sẽ “linh hoạt hơn”?”
“Dù sao thì ngũ tông không thể không có đường lui.”
“Nhân tính là ích kỷ, cũng không thể chắc chắn ngũ tông sẽ không thể thủ vững tới cùng được, phải nhìn xem có thể tiếp nhận tổn thất lớn bao nhiêu.”
“Đến lúc đó, chỉ sợ một vài tông môn của Thất Quốc Minh lại không cười nổi nữa!”
Trước khi lật “Thanh Dương công” ra, trong đầu hắn chợt có ý nghĩ.