← Quay lại trang sách

Chương 1369 Nhiệm vụ trên đường(2)

Nhưng Trang Tử Lăng vẫn muốn giảm cảm giác tồn tại trước mặt vị trưởng lão này xuống, tránh dẫn tới họa vào thân.

“Đứng dậy đi.”

“Vô sự không vào điện tam bảo, nói thử xem, không biết lần này đến đây là có chuyện gì?”

Trên chủ vị, ánh mắt Lưu Ngọc vẫn ở trên Thanh Dương công, không ngẩng đầu lên từ tốn nói.

Hiện nay hắn đã tìm hiểu hơn phân nửa “Thanh Dương công” tầng thứ tám, lúc lĩnh hội hoàn toàn cũng chỉ là mấy năm nữa thôi.

“Khởi bẩm sư thúc, lần này đệ tử đến đây, là đặc biệt tới đưa niên bổng của sư thúc.”

“Cùng với thay mặt Trường Phong sư thúc mà ân cần thăm hỏi một tiếng, thương thế của Thanh Dương sư thúc đã như thế nào rồi?”

Hắn vừa dứt lời, Trang Tử Lăng lập tức đáp.

Nói xong, hắn ta cung kính tiến lên, đặt một túi trữ vật lên trên bàn.

“A?”

Thần thức Lưu Ngọc quét qua, đợi khi nhìn thấy rõ ràng đồ vật ở, không khỏi kinh ngạc ra tiếng.

Trong túi trữ vật đặt từng viên Linh Thạch trung phẩm, đều là niên bổng của những năm gần đây.

Nhưng điều làm người khác chú ý nhất, vẫn là một viên Linh Thạch hỏa màu đỏ lửa, óng ánh sáng long lanh, gần như trong suốt.

Linh thạch thượng phẩm!

“lại còn là Linh Thạch thượng phẩm thuộc tính hỏa.”

“Ba vạn viên Linh Thạch, quả thực tông môn đã có lòng.”

Lưu Ngọc lắc đầu.

Mặc dù trực tiếp cấp thượng phẩm Linh Thạch không hiếm thấy giữa các Kim Đan trưởng lão, nhưng bình thường một hai trăm năm mới có thể gặp được một lần.

Lúc này mới qua ba mươi mấy năm, mà đã có Linh Thạch thượng phẩm vào tay, có thể thấy tông môn coi trọng cỡ nào.

Nhưng từ một góc độ khác mà nói, đưa lễ tới thì người tất có điều mong cầu, tông môn làm như thế đương nhiên là có nguyên nhân.

“Như thế này thì nào phải là đưa niên bổng.”

“Rõ ràng là đến nhắc nhở mình, thương lành thì tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi!”

Lưu Ngọc cười thầm trong lòng, hiểu được ý tứ trong đó.

Mặc dù viện binh Thất Quốc Minh đã đến, nhưng quốc gia tu tiên khác không thể phái đi quá nhiều tu sĩ.

Với lại chỗ Thất Quốc Minh giáp giới với Hoành Đoạn sơn mạch cũng không ít.

Viện binh vốn đã không nhiều, gánh vác thêm cả Sở quốc, Nguyên Dương Tông, thì chẳng còn dư thừa được bao nhiêu.

Cho nên, trong tình huống thế công yêu thú càng ngày càng mãnh liệt hơn, tông môn vẫn cần chi bằng có thể chiêu mộ thêm tu sĩ, thì hận không thể điều động càng nhiều tu sĩ càng tốt!

“Ừm.”

“Thương thế của bản tọa vẫn chưa thể khỏi hẳn, ngươi trở về bẩm báo “chi tiết” cho Trường Phong sư huynh là được.”

“Nên nói như thế nào, thì bản tọa tin tưởng hẳn là trong lòng sư điệt tự hiểu được.”

Lưu Ngọc thâm ý sâu sắc mà nói.

“Vâng, sư thúc.”

“Đệ tử đã hiểu nên nói như thế nào.”

Trong lòng Trang Tử Lăng run lên, sau đó cáo từ rời khỏi động phủ.

Phong độ không thể so với Tu sĩ Kim Đan khác, người này đã từng nghe nói về thủ đoạn của Lưu Ngọc, trong lòng càng e ngại hơn các Kim Đan trưởng lão khác.

Lỡ như đắc tội vị trưởng lão này, làm không tốt là sẽ gây họa tới gia tộc

Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt, tiếp tục tham ngộ “Thanh Dương công”, một khắc đồng hồ sau mới thu vào túi trữ vật.

“Chuyện tìm kiếm phần sau của công pháp vẫn không có đầu mối như cũ.”

Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng thở dài, trong lòng như lấp đầy vẻ lo lắng.

Theo thời gian trôi đi, căn bản sự việc về công pháp đã trở thành đại sự hạng nhất của Lưu Ngọc.

Cái gọi là “Đan thành không hối hận”.

Phá vỡ Kim Đan rồi trùng tu, rất khó thông hành.

Tính mệnh của Kim Đan và tu tiên giả có tương quan với nhau, một khi bị tổn thương, còn nghiêm trọng hơn việc tổn thương cơ thể, muốn khôi phục cũng phải khó khăn hơn mấy lần.

Một khi trừ khử Kim Đan, khả năng trực tiếp rơi xuống là lớn nhất, chớ đừng nói chi là tán công trùng tu.

Cho dù không phá Kim Đan, trực tiếp đổi công pháp, nguyên nhân vì tính tương thích giữa công pháp và Kim Đan không hợp, vẫn sẽ có rất nhiều tai họa ngầm.

Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc tuyệt đối không muốn tán công trùng tu, hay là đổi công pháp.

“Ầm ầm!”

Cửa đá từ từ đi lên, Lưu Ngọc đi vào phòng luyện đan.

“Bịch!”

Vung tay lên, đỉnh Huyền Hoàng rơi ầm ầm trong phòng.

“Pháp khí đan lô cấp bậc cực phẩm, đã không thể trở thành trợ lực đối với luyện chế linh đan tam giai nữa rồi.”

“Xem ra chuyện tìm kiếm pháp bảo đan lô cũng phải đưa vào danh sách quan trọng.”

Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.

Pháp bảo đan lô, có thể cung cấp tạo nghệ không nhỏ đối với luyện chế linh đan.

Tính quý giá của nó, không phải pháp bảo kiểu dáng bình thường có thể so sánh được, luyện chế nó cũng càng khó khăn hơn.

Mà Sở quốc đã gần một hai trăm năm rồi chưa từng xuất hiện pháp bảo đan lô.

Dù cho hắn muốn thu thập, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

tay trái Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc lật lên, đan hỏa kim hồng sắc nổi lên, rơi vào cửa lò phía dưới đỉnh Huyền Hoàng.

Sau đó ánh lửa bùng lên, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên.

Khi tăng nhiệt, đồng thời nhẫn trữ vật của hắn sáng lên linh quang, từng hộp ngọc xuất hiện trên mặt đất trước người.

Lần này Lưu Ngọc dự định luyện chế, cũng vẫn là linh đan tam giai.

Cùng một phẩm cấp với “Bồi Nguyên đan”, nhưng hiệu quả vượt xa cái trước, tên là “Tuyết Tham đan”.

Mặc dù cùng là tam giai hạ phẩm, nhưng một cái chỉ là đan dược bình thường, một lại là đan dược tinh phẩm, công hiệu chênh lệch khá lớn.

Nếu Lưu Ngọc phục dụng đan này, tốc độ tu luyện còn có thể tăng lên không ít.

Vốn dĩ là suy xét muốn tiết kiệm Linh Thạch, hắn dự định đợi khi xác suất luyện chế Bồi Nguyên đan thành công tăng lên tới gần bốn phần, thì mới bắt đầu luyện chế “Tuyết Tham đan”.

Nhưng vì ứng đối với thay đổi của thế cục, Lưu Ngọc không thể không tăng cường thực lực, cho nên mở ra kế hoạch luyện chế sớm hơn.

Dù tiêu hao nhiều Linh Thạch hơn một ít, hắn cũng không tiếc.

Bán vật liệu rơi ra từ yêu thú, cộng thêm niên bổng của tông môn, trong túi trữ vật đã có mười chín vạn Linh Thạch, đủ để hắn tiêu xài một đoạn thời gian.

Tin tưởng tiêu hao một lượng lớn Linh Thạch, luyện tập thúc Linh dược, cuối cùng sẽ có kết quả.