← Quay lại trang sách

Chương 1370 Nhiệm vụ trên đường(3)

Dù sao ưu thế của Lưu Ngọc ở phương diện luyện đan không nhỏ, thiên phú bản thân cũng không kém.

“Ong ong!”

đỉnh Huyền Hoàng có hơi rung động, đan hỏa kim hồng càng tràn đầy hơn, từng cây Linh dược bị đưa vào trong đó để luyện hóa.

Thêm nhiệt, tinh luyện tinh hoa, ngưng đan, khai lò.

Mấy canh giờ sau, luyện đan đến bước “khai lò” cuối cùng, Lưu Ngọc thoáng đợi một lúc lâu, trong đỉnh chợt truyền đến một mùi khét lẹt.

Thần thức quét qua, quả nhiên mấy viên màu đen tròn vo đang yên lặng nằm trong đỉnh.

“…”

Sắc mặt hắn bình tĩnh, tâm hồ không chút rung động, bắt đầu tẩy rửa Đan lô, chuẩn bị cho lần luyện tập tiếp theo.

Đồng thời cũng đang suy tư về thiếu sót của mình.

Trên con đường luyện đan, Lưu Ngọc đã thất bại không biết bao nhiêu lần, bình thường luyện chế thất bại đã không thể dao động nội tâm của hắn nữa. …

Mặc kệ sinh linh tử sinh biệt ly, thời gian vẫn thầm trôi qua.

Trong nháy mắt đã đến năm thứ năm sau khi thủy triều yêu thú bộc phát, chiến hỏa đã quét sạch qua tất cả Thất Quốc Minh.

Có viện binh của Thất Quốc Minh, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng được phái tới không ít, nhưng dưới thế công yêu thú càng ngày càng mãnh liệt hơn, ngũ tông Sở quốc vẫn liên tục bại lui như cũ.

Mà kết cục một ít quốc độ cỡ trung và nhỏ chỉ có thảm hại hơn!

Một ngày này, sơn môn Nguyên Dương Tông còn vẫn trời trong gió nhẹ, lại có một tia độn quang màu xanh bay ra, bay thẳng tới hướng đông bắc.

Linh áp mạnh mẽ cấp bậc Kim Đan quét sạch qua, tu sĩ cấp thấp ven đường kinh hãi không thôi.

Người này chính là Lưu Ngọc!

Trong lúc phi độn, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, thần sắc có mấy phần bất đắc dĩ.

Theo thế cục phát triển, nhân viên tông môn khan hiếm, đặc biệt là tu sĩ cao giai, trong các Kim Đan trưởng lão gần như không có ai là “người rảnh rỗi”.

Sau Trang Tử Lăng, gần như là cứ cách mỗi một tháng, Lý Trường Phong đều phái người đến đây hỏi ý, có phải thương thế đã khỏi hẳn hay không.

Một lần cuối cùng, lại là tự mình đến nhà thăm hỏi.

Đối mặt với tư thế kiểu này, Lưu Ngọc cũng không diễn nổi nữa, chỉ có thể đồng ý đi tới một phường thị cỡ trung mà đóng giữ.

Thân làm Kim Đan trưởng lão hưởng thụ đủ loại chỗ tốt, nếu trong thời khắc nguy cấp mà còn không ra, tất phải bị cả tu tiên giới phỉ nhổ.

Tất nhiên Lưu Ngọc không muốn ” quê độ” trước mặt mọi người, nên thuận theo mà đồng ý.

Chẳng qua hắn không mảy may nhân nhượng, cho dù đối mặt với Lý Trường Phong là Kim Đan đỉnh phong, hắn vẫn dựa vào lí lẽ biện luận.

Dùng lý do đã trải qua tuyến đầu, sống chết khó nói mà trốn được về, xác nhận nhiệm vụ không nguy hiểm như vậy nữa.

Phường thị lần này hắn trấn giữ, cách sơn môn khoảng chín ngàn dặm, cho dù không sử dụng Hắc Phong Dực, bốn canh giờ cũng đủ tới rồi.

Lưu Ngọc muốn tận mắt nhìn thử tình huống của Thanh Châu lúc này,

Cho nên không lựa chọn đi Truyền Tống trận, mà là đi tới tiên thành gần đây, sau đó lại đi vòng sang chỗ cần đến.

Trong lúc phi hành, ánh mắt Lưu Ngọc nhìn xuống dưới, đánh giá đại địa Thanh Châu cổ kính.

Chẳng biết từ lúc nào đã bay qua tám ngàn dặm!

“A?”

Ánh mắt Lưu Ngọc tùy ý liếc qua, đột nhiên chú ý tới người nào đó phía dưới, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng.

Phía dưới.

Cánh đồng hoang vu.

Một đoàn những phàm nhân bẩn thỉu, quần áo tả tơi lớn đang uể oải bước đi trên cánh đồng hoang, di chuyển đến phía nam của Sở quốc.

Có thể thấy, đây đều là những người “dân chạy nạn” bởi vì thủy triều yêu thú bùng nổ dẫn đến không thể trồng trọt bình thường, vì thế không thể không xa rời quê hương chạy nạn.

Một đường phi độn đến, để quan sát tình hình Thanh Châu, tốc độ Lưu Ngọc cũng không nhanh lắm.

Hắn không biết mình đã thấy bao nhiêu đội ngũ dân chạy nạn như thế này.

Lý do tại sao lần này dừng lại là bởi vì bộ dạng một thiếu niên trong đám dân chạy nạn nhìn qua hình như có tư chất rất tốt.

Đây là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, bởi vì lặn lội đường xa lâu dài, trên mặt và quần áo đều dính một tầng bụi bẩn.

Chiếc áo choàng trắng ban đầu trở nên đen sì, khuôn mặt cũng vậy.

Nhưng giữa hai hàng lông mày đen sì, vẫn mang máng có thể nhìn ra một chút thanh tú.

Chẳng qua trong tầm mắt của Lưu Ngọc, lại có thể nhìn thấy vị trí đỉnh đầu của người này, lờ mờ lộ ra một ít ánh sáng màu đỏ.

Bộ dáng giống như có linh căn, hơn nữa linh căn còn rất không tồi.

Đó là lý do tại sao hắn dừng lại.

“Bề ngoài dạng này nhất định có Hỏa linh căn, mà độ phù hợp Linh khí cũng không thấp.”

“Ít nhất là Song linh căn trở lên.”

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Đương nhiên, hắn không phải thấy hàng là sáng mắt, bởi vì người này có tư chất không tệ, cho nên liền có ý nghĩ nhận đồ đệ.

Mà là nghĩ về nhân quả của “Phá Bại kiếm”.

Lúc trước Đường Thiên Bảo biết mình chắc chắn sẽ chết nên đã tặng Phá Bại kiếm cho mình, hắn từng chính miệng hứa hẹn sẽ để Thánh Hỏa Giáo truyền thừa tiếp.

“Năm đó trong chuyến đi đến bí cảnh, những giáo chúng nòng cốt của Thánh Hỏa Giáo đều bị chết và bị thương hầu như không còn, chỉ còn lại hai ba con mèo lớn mèo nhỏ.”

“Bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, hắn không biết tình hình của Thánh Hỏa Giáo như thế nào? Không biết có bị diệt vong dưới sự chèn ép của Thần Sa Môn không?”

Suy nghĩ Lưu Ngọc xoay chuyển, ánh mắt có hơi phiêu đãng.

Nhớ lại trận chiến năm đó, một chiêu kiếm đốt cháy sinh mệnh, cực điểm thăng hoa đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc của Đường Thiên Bảo.

Cho dù hắn có dùng Tiên Phủ cưỡng ép luyện hóa Phá Bại kiếm, còn có cảnh giới Kim Đan kỳ, thì cũng không thể đảm bảo tiêu hao một đòn “dấu ấn Linh lực” đủ để đạt được uy lực như vậy.

Dù sao trình độ kiếm đạo của hắn quả thực rất tầm thường, mà sự phối hợp của “Kiếm linh” cũng là miễn cưỡng.

“Có lẽ thực hiện lời hứa sớm sẽ thuận lợi nhận được sự chấp nhận của kiếm linh hơn?”

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Nghĩ đến đây, hắn vô thức chạm vào Phá Bại kiếm treo bên hông, nhưng vẫn không có tí phản ứng nào.

Ngay tại hắn đang suy nghĩ thời điểm, đội ngũ dân chạy nạn phía dưới bỗng nhiên rối loạn một trận, trong nháy mắt trở nên hoảng sợ, kinh hoảng chạy trốn về bốn phương tám hướng.

“Xì xì.”

Năm, sáu con Đại Mãng sặc sỡ dài chừng ba trượng, thô to như thùng nước bỗng nhiên xuất hiện ở cánh đồng hoang vu, lao nhanh về phía đội ngũ dân chạy nạn.

“Oái á.”

Từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, nghe đến rợn người.