Chương 1373 Nhân quả năm ấy(3)
Khiến một số tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ và trung kỳ thất khiếu chảy máu, sức chiến đấu bị giảm đi rất nhiều!
Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, cũng bị cứng đờ một lúc mới có thể thoát khỏi ảnh hưởng.
Nhưng trong nháy mắt này, rất nhiều yêu thú cấp thấp đã vọt tới trước trận pháp, hung ác tàn nhẫn bắn phá bức tường gió bao phủ phường thị.
“Ầm ầm.”
“Oành!”
Dưới tình huống sức chiến đấu cấp cao và sức chiến đấu cấp thấp đều chiếm ưu thế, phường thị Vĩnh Thịnh đang trên bờ vực sụp đổ.
Nếu như không có Lưu Ngọc đến, chỉ sợ sau mấy hơi thở sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
“Tam giai sơ kỳ.”
Cảm nhận được tu vi của Tứ Sí Hắc Hổ lại quét nhìn một lần nữa, phát hiện gần đó không có Yêu tu tam giai nào khác, trong lòng Lưu Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Nghiệt súc, sao mày dám làm vậy?”
Hắn há to miệng, tiếng sấm cuồn cuộn liền vang vọng giữa sân, uy lực Kim Đan sơ kỳ cũng giáng xuống phường thị Vĩnh Thịnh.
Linh áp cùng cấp bậc hiện ra, khiến thế tấn công của Tứ Sí Hắc Hổ dừng lại, nhưng khi quay đầu nhìn lại liền thấy một vệt kim quang đánh tới.
Lạc Nhật Kim Hồng thương!
Trong khi nói ra, Lưu Ngọc đã lấy Pháp Bảo bản mệnh ra để tấn công Hổ yêu.
Mặc dù Tứ Sí Hắc Hổ nhìn phi phàm, nhưng huyết mạch chỉ là cấp bậc phàm yêu, tu vi cũng chỉ có tam giai sơ kỳ, không thể làm cho hắn kiêng kỵ.
“Keng keng keng.”
Nuôi dưỡng khoảng mười năm, uy lực của Lạc Nhật Kim Hồng thương đã bất phàm, có thể so sánh với một số Pháp Bảo nuôi dưỡng trăm năm.
Được pháp lực tinh thuần của Lưu Ngọc kích phát, uy lực đã được nâng lên một bậc cao hơn, vừa đối mặt liền chiếm thế thượng phong.
“Grừ.”
Sau khi giao chiến mấy chục lần, cả hai mới tách ra, Tứ Sí Hắc Hổ rống to một tiếng, ánh mắt ẩn chứa kiêng kỵ nhìn về phía Lưu Ngọc.
Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi, Lạc Nhật Kim Hồng thương đã để lại một ít vết máu trên thú chưởng của nó.
“Tu sĩ nhân loại này có Pháp Bảo thật là sắc bén, sát khí thật là lợi hại!”
“Chỉ sợ mình không phải là đối thủ, nếu như liều mạng chiến đấu đến cùng, chỉ sợ mạng hổ sẽ phải nằm ở chỗ này.”
“Rút lui trước thì tốt hơn.”
Trong mắt hổ to lớn ẩn chứa sự kiêng kỵ sâu sắc, bởi vì Pháp Bảo sắc bén và uy lực cường đại của Lưu Ngọc, Tứ Sí Hắc Hổ đã nảy sinh ý định rút lui.
Mềm nắn rắn buông là một trong những quy tắc sinh tồn của yêu thú.
Cho dù sinh ra đã có thể chất cường tráng nhưng nếu tư duy không giỏi “suy nghĩ” thì Hắc Hổ cũng không thể đi đến như ngày hôm nay.
Cho nên, nó trông thì có vẻ hung ác tàn nhẫn, nhưng thực ra là một con hổ “cực thông minh” chỉ chọn ra tay với con mồi nhỏ yếu.
Nó luôn cực kỳ cẩn thận khi giao chiến với những đối thủ mạnh.
Tất cả các loại suy nghĩ chẳng qua chỉ diễn ra trong tích tắc.
Sau một hơi thở, Hắc Hổ đã đưa ra quyết định.
“Grừ!!!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tiếng gầm của vua bách thú vang vọng khắp dãy núi, những cây cổ thụ phía xa đều rung chuyển dưới sóng âm.
“Các con, mau lui lại!”
Sau tiếng gầm, Tứ Sí Hắc Hổ thông báo cho bầy yêu thú bằng “yêu ngữ”, sau đó há to miệng rộng phun ra mấy chục quả cầu đen, cản đường Lưu Ngọc lại.
Mây theo rồng, gió theo hổ!
Toàn thân cầu đen tối đen như mực, xung quanh có một luồng gió đen lượn lờ, tản ra một luồng gió lớn cực kỳ cô đọng.
Cơn gió vô hình được ngưng tụ, lại nó có thể cắt vàng phá đá, đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi!
Về ngoại hình, quả cầu này có phần giống với “Ám Diệt Hỏa Vẫn thuật” nhị giai cực phẩm.
Nhưng một cái là thuộc tính gió, một cái là thuộc tính lửa, uy lực khác nhau một trời một vực.
Quả cầu gió màu đen là thiên phú thần thông của Tứ Sí Hắc Hổ, phun ra liên tiếp mấy chục quả cầu, uy lực tuy không bằng pháp thuật tam giai nhưng cũng vượt qua phạm vi của pháp thuật nhị giai, đủ tạo thành uy hiếp đối với tu sĩ Kim Đan!
Hơn nữa, thần thông thiên phú được kích phát cực kỳ nhanh, tiêu hao rất ít, mấy chục quả cầu gió đen sau một hơi thở ngắn đều được kích phát bắn ra.
Sau khi làm xong những chuyện này, Tứ Sí Hắc Hổ không thèm quan tâm đến kết quả, vẫy cánh một cái đã bay xa vài chục trượng, một hơi thở đã trốn ra nửa dặm.
Vừa nhìn thấy liền muốn bỏ trốn mất dạng.
Trực giác động vật của kẻ săn mồi hàng đầu khiến Tứ Sí Hắc Hổ có dự cảm chẳng lành.
Bản năng không muốn đánh nhau với tu sĩ nhân loại này, cho nên chỉ sau một lần đối đầu liền xoay người rút lui.
“Muốn chạy trốn?”
Lưu Ngọc cười lạnh, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, Lạc Nhật Kim Hồng thương phun ra trăm tia ánh vàng, bao phủ lấy tất cả quả cầu gió đen đang quét tới.
Chớp mắt tiếp theo, nhẫn trữ vật trên ngón tay hắn hơi sáng lên,“Hắc Phong Dực” xuất hiện trên tay.
“Oành oành oành.”
Mũi thương va chạm với quả cầu gió, linh quang hai màu vàng và đen nở rộ trên không trung.
“Phành phạch.”
Hắc Phong Dực khe khẽ đung đưa, Lưu Ngọc đỡ lấy dư âm của đòn tấn công, lao ra khỏi linh quang hai màu.
Bùng nổ tất cả lực lượng, khoảnh khắc tiếp theo hắn xuất hiện cách đó hơn mười trượng, khiến Tứ Sí Hắc Hổ vẫn đang quan sát kinh hãi không thôi.
“Phành phạch.” “Phành phạch.”
Lạc Nhật Kim Hồng thương vờn quanh toàn thân, Lưu Ngọc lấy Vạn Hồn Phiên ra, tốc độ nhanh như chớp đuổi theo hướng mục tiêu.
Yêu tu tam giai lạc đàn không nhiều lắm, đương nhiên hắn không thể cứ mặc kệ đối phương bỏ chạy như vậy được.
Thanh Dương Ma Hỏa đang đói khát khó nhịn, ác quỷ trong Vạn Hồn Phiên cũng quá cô đơn, cần tìm một “đồng bọn”.
Với việc “Hắc Phong Dực” tăng thêm, tốc độ bay của Lưu Ngọc đã đạt tới trình độ Kim Đan hậu kỳ.
Về phần Tứ Sí Hắc Hổ, cho dù có thiên phú “điều khiển gió”, nhưng tốc độ bay vẫn chậm hơn Kim Đan trung kỳ nửa bậc.
Dù đã đi trước một bước, nhưng sau khoảng mười hơi thở, yêu thú này dần dần bị đuổi kịp.
“Grừ.”
“Tu sĩ nhân loại, đừng đắc ý vênh váo!”
“Từng bước ép sát như thế, không sợ cá chết lưới rách à?”
Trong khi phi độn, Tứ Sí Hắc Hổ quay lại gầm lên giận dữ, cất giọng đe dọa.
Phối hợp với khuôn mặt hung ác dữ tợn, nếu như yêu thú này không phải đang chạy trốn thì thật đúng là làm cho người ta e ngại.
“Hừ-”
Lưu Ngọc cười lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào.
Đáp lại đối phương là một vệt kim quang!