Chương 1374 Nhân quả năm ấy(4)
Tiến vào phạm vi tấn công tốt nhất, Lạc Nhật Kim Hồng thương mang theo sức công kích mạnh mẽ, ngọn lửa vàng óng lượn lờ quanh thân thương, trong nháy mắt bắn ra.
Đồng thời, Lưu Ngọc cầm chặt cột cờ Vạn Hồn Phiên, lắc nhẹ.
Hắc khí cuồn cuộn trong nháy mắt phóng thích ra khỏi ngọn cờ, hóa thành một hình thái ác quỷ bay lửng lơ, lạnh lẽo đáng sợ, tản mát ra uy lực Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong.
“Đi!”
Lưu Ngọc ra lệnh một tiếng.
Mặc dù ác quỷ kiêu căng khó thuần, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của “chủ nhân”, vẫn không khỏi rùng mình một cái, căn bản không dám chống lại mệnh lệnh.
“Khặc khặc khặc.”
Nó được bao quanh bởi hắc khí cuồn cuộn, lao về phía những sinh linh bằng xương bằng thịt phía trước, đồng thời trong miệng phát ra những tiếng mê sảng không rõ.
Ngoài việc thu thập nhiên liệu cho Ma Hỏa một lần, Lưu Ngọc còn thu thập được rất nhiều tinh phách yêu thú, quả thực khiến cho ác quỷ trong cờ ăn no cành hông một bữa, khôi phục thực lực đến Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong.
“Grừ.”
Nhìn thấy tốc độ bay chậm hơn đối phương, chắc chắn chạy không thoát, tính tình hung dữ của Tứ Sí Hắc Hổ bùng nổ, thân thể biến hóa đến chừng mười trượng, vì thế dừng chạy trốn, chuẩn bị nghênh chiến.
Bốn cặp cánh của nó khẽ vỗ, từng cơn lốc cỡ nhỏ xuất hiện dưới đôi cánh, tỏa ra uy lực mang tính hủy diệt, chặn đường những ác quỷ xa đang khí thế hung dữ nhào đến.
Những cơn gió lốc màu đen rậm rạp chằng chịt, bao trùm những ác quỷ đang đến từ ba phía, như thể muốn nhấn chìm chúng trong đó.
“Cành cạch.”
Sau đó, Tứ Sí Hắc Hổ xòe hai chân trước ra, đầu móng vuốt sắc bén kéo dài đến một thước, sáng ngời lạnh lùng như mấy thanh kiếm sắc bén.
Trải qua hơn trăm năm tôi luyện, đôi móng vuốt sắc nhọn của nó đủ sắc bén và cứng rắn để trở thành một Pháp Bảo cứng rắn!
Tứ Sí Hắc Hổ đứng thẳng người lên, cách sau lưng khẽ vỗ, hai móng vuốt tụ lực dùng sức vung về phía trước, chỉ thấy hai móng vuốt nhọn hoắt màu bạc xẹt qua, đón lấy kim quang vọt tới.
“Keng keng keng.”
Trong vài hơi thở, Lạc Nhật Kim Hồng thương và móng vuốt sắc bén giao chiến mấy trăm lần, chỉ đến khi lực cũ cạn kiệt, lực mới chưa sinh ra, lúc này mới tản ra tụ lực.
“Phù phù.”
Tứ Sí Hắc Hổ thở hồng hộc, một đôi trở nên đỏ thẫm như máu, sau khi quyết định nghênh chiến, nó không có tạp niệm nào khác.
Sức mạnh bạo ngược mấy chục vạn cân của yêu thể nó đều dồn vào trong móng vuốt sắc bén, hơn nữa vỗ cánh phành phạch khiến cho lực lượng càng cao hơn nữa.
Nhưng, nó vẫn rơi vào hạ phong!
Ngắn ngủn mấy hơi thở, trên thân thể lại tăng thêm mấy vết thương, khó có thể hoàn toàn chống lại uy lực của Lạc Nhật Kim Hồng thương.
“Phàm yêu so với linh yêu, chênh lệch huyết mạch cực kỳ rõ ràng.”
“Chênh lệch giữa Tứ Sí Hắc Hổ tam giai sơ kỳ này và Lãnh Thiên Ưng tam giai trung kỳ có thể nói là cực kỳ lớn.”
“Chỉ dựa vào tu vi Luyện Khí liền có thể chém giết.”
Hai tay Lưu Ngọc bấm niệm pháp quyết, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Trải qua hai hiệp giao chiến, hắn đã mơ hồ có nhận thức về thực lực của Tứ Sí Hắc Hổ.
Phỏng chừng lấy tu vi Luyện Khí, thúc giục hai Pháp Bảo là có thể chém giết nó.
Chẳng qua hắn không vì điều này mà chủ quan, thần thức đã vượt qua năm mươi dặm dốc toàn bộ lực lượng, mỗi giây mỗi phút đều trải rộng ra xung quanh mấy chục dặm, không buông tha cả gió thổi cỏ lay.
“Đêm dài lắm mộng.”
Ý nghĩ này vừa lóe lên, mái tóc dài của Lưu Ngọc bay múa như một đàn rắn, tùy ý tung bay trong gió.
Áo bào đen phồng lên, không giữ lại chút nào pháp lực đặc biệt tinh khiết của Kim Đan cửu phẩm, thỏa thích thúc giục hai Pháp Bảo này.
Những tiếng thương leng keng vang vọng khắp bầu trời bao la, quỷ ngữ như có như không.
Với việc Lưu Ngọc toàn lực ra tay, Tứ Sí Hắc Hổ mặc dù gầm thét liên tục, nhưng vẫn không giúp được gì, từng bước một trượt xuống vực sâu.
Sau mấy chục hơi thở, dưới sức tấn công mạnh mẽ của Lạc Nhật Kim Hồng thương, yêu thú này đã máu me đầm đìa.
Một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, trong mắt tràn đầy hận ý!
Nghe thấy tiếng yêu thú này kêu thảm thiết, vẻ mặt Lưu Ngọc không chút thay đổi, nhưng ra tay lại ác liệt hơn mấy phần.
Nếu tiếng kêu rên của kẻ yếu là có tác dụng, vậy thì cố gắng trở nên mạnh mẽ để làm gì?
“Không biết yêu thú này có thủ đoạn di động trong nháy mắt không?”
“Không biết có bỗng nhiên sử dụng, mưu toan tấn công trực tiếp vào cơ thể yếu ớt của pháp tu hay không?”
“Nếu là như vậy, đến lúc đó Lưu mỗ nhất định sẽ cho nó một “kinh hỉ” lớn.”
Suy nghĩ của Lưu Ngọc chợt lóe lên, lộ ra một tia ý cười.
“Grừ grừ grừ.”
Mặc dù Tứ Sí Hắc Hổ bùng nổ toàn lực, nhưng kinh nghiệm đấu pháp của hắn lại vô cùng lão luyện, dù đối phương có giãy giụa thế nào cũng không thể tránh thoát được.
Giống như con thú hoang sa bẫy, càng giãy giụa càng mình đầy thương tích!
Cuối cùng, Tứ Sí Hắc Hổ không thể sáng tạo kỳ tích, bị ác quỷ Kim Đan bám vào trên yêu thể, sau đó Lạc Nhật Kim Hồng thương xuyên thủng qua đầu.
Thấy ác quỷ muốn nuốt chửng sinh mệnh lực, Lưu Ngọc lập tức nhíu mày, trong đầu phát ra mệnh lệnh cưỡng ép dừng lại.
Sau đó Hắc Phong Dực rung lên, bay đến trước mặt.
“Phụt.”
Đúng lúc này, một viên yêu đan màu đen phá vỡ trói buộc của yêu thể, muốn chạy trốn về phía đông bắc, lại bị Lưu Ngọc giữ chặt trong tay.
Vạn Hồn Phiên lơ lửng trước mặt, Lưu Ngọc liên tiếp đánh mấy chục pháp quyết tà dị vào yêu đan màu đen, lạnh lùng nói:
“Nhiếp hồn.”
Sau khi câu pháp quyết cuối cùng được đánh ra, sự rung động của yêu đan đen ngay lập tức dừng lại, từ đó toát ra một hư ảnh Tứ Sí Hắc Hổ khoảng ba tấc.
Hư ảnh của Hắc Hổ vừa mới xuất hiện, liền hoảng hốt lo sợ, muốn chui về nội đan.