Chương 1389 Lão tổ Nguyên Anh!(3)
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lại tán gẫu vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề:
“Không biết sư tỷ có nhận được tin tức của tông môn? Thời gian này tông môn có hành động gì lớn sao?”
Lý Bất Ngữ nghe vậy thì khó hiểu ra mặt, rõ ràng không nhận được tông môn báo tin.
“Từ khi yêu thú hoãn chậm thế công, hiện tại chỉ có vài cuộc đấu như trận động đất thôi, còn lâu mới xưng được là hành động lớn. Theo tin tức của ta, thời gian này tông môn cũng không có ý định tiến hành hành động gì lớn cả. Chẳng lẽ là Thất quốc minh?”
Ánh mắt nữ tử ngưng đọng, đưa ra suy đoán.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sắc mặt thoáng vẻ khó coi.
Nhiệm vụ mà ngay cả Lý gia cũng không có tin tức thì rất có khả năng là tới từ Thất quốc minh, yêu cầu tu sĩ của vài quốc gia tu tiên phối hợp.
Nhiệm vụ như thế thường nguy hiểm rất lớn.
“Nhiệm vụ có khó hơn nữa chẳng lẽ còn so được với Kim Qua thành và Tân Nguyệt thành bị vây công? Sư đệ không cần lo lắng, nói không chừng chỉ là một nhiệm vụ đặc thù, miễn cho bản thân lo lắng không đâu một hồi.”
Lý Bất Ngữ an ủi.
“Chuyện đến nước này rồi cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi.”
Lưu Ngọc lộ ra một nụ cười khổ.
Không trách hắn cảm thấy như vậy, thực tế thì đây là ý tưởng của đa số tu sĩ, ý chí chiến đấu của ai nấy đều tiêu điều sa sút.
Trải qua ba mươi năm thú triều, thế cục đã hết sức rõ ràng.
Cho dù Thất quốc minh chính thức chống lại yêu thú, thế cục cũng không cải thiện được bao nhiêu, cùng lắm duy trì một cục diện miễn cưỡng không thua mà thôi.
Đến nổi muốn thu lại đất đã mất chính là mộng tưởng hão huyền.
Tất cả tu sĩ đều biết, Hoành Đoạn sơn mạch vô cùng rộng lớn, tộc đàn yêu thú nơi đó đếm không xuể, trước mắt đã xuất hiện mới chỉ là góc nổi của tảng băng.
Thế nên hi vọng chiến thắng quá đỗi mong manh, sau khi cơn nhiệt huyết ban đầu nguội xuống, thái độ của đa số tu sĩ đều trở nên tiêu cực.
Không có gì khác, chủ yếu là hi vọng vẫn quá mong manh.
Sau khi bàn xong chính sự, hai người bắt đầu nói chuyện cũ, nói tình huống nguy hiểm bị mắc kẹt trong Tân Nguyệt thành và những yêu tu thỉnh thoảng xuất hiện tại phường thị Vĩnh Thịnh.
“Sư tỷ, cáo từ.”
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Lưu Ngọc đứng dậy chắp tay, xin miễn đối phương đích thân đưa tiễn, xoay người đi ra ngoài động phủ.
“Nếu nơi này của Lý gia cũng không có tin tức, vậy khả năng Nghiêm gia, Mã gia biết gì đó còn nhỏ nhoi hơn.”
“Dù sao hai ngày sau sẽ có kết quả, dứt khoát hồi động phủ tu luyện chờ đợi đi.”
Lưu Ngọc ra khỏi động phủ của Lý Bất Ngữ, trong đầu nghĩ như vậy.
Một đạo độn quang nhanh chóng phóng lên cao, bay về phía Thanh Dương phong. …
Hai ngày sau, Thanh Tuyền phong.
Một đạo độn quang từ chân trời tới, trực tiếp rơi vào khu vực sườn núi tương đối gần đỉnh núi, độn quang thu dần lại, lộ ra một bóng người tóc đen áo bào đen.
Chính là Lưu Ngọc!
“Thời gian không sai biệt lắm.”
Lưu Ngọc thoáng nghĩ như vậy, trực tiếp đi về phía đại điện tông môn, không để ý các đệ tử cấp thấp hành lễ.
Bởi vì Lưu Ngọc thầm coi trọng lần hội nghị này, thế nên cố ý tới sớm, mục đích là trao đổi tin tức với tu sĩ khác một phen.
“Thanh Dương sư tổ!”
Lính canh trước đại điện rối rít khom người hành lễ.
Lưu Ngọc hờ hững gật đầu, nhấc chân đi về phía chính điện, còn chưa bước chân vào đã nghe bên trong có tiếng xì xào bàn tán.
“Hình như có vài sư huynh sư tỷ cũng không nhận được tin báo.”
“Tin tức của tông môn là do Trường Phong sư huynh nhắn.”
Những lời nghi vấn của các đồng môn Kim Đan loáng thoáng từ trong điện truyền ra.
Nhưng tu sĩ bị hỏi thăm cũng mờ mịt lắc đầu, rõ ràng không nhận được tin tức.
“Kỳ quái.”
“Nếu như là nhiệm vụ do Trường Phong sư huynh bố trí thì cần gì giấu diếm chặt chẽ đến vậy, không lộ ra chút tiếng gió nào.”
“Chẳng lẽ là lão tổ, hoặc là liên minh “
Có tu sĩ thoáng đề ra nghi vấn.
Bạch Vũ Huyên, Triệu Vô Cực.
Lưu Ngọc lạnh tanh bước vào điện, thấy rất nhiều bóng người quen thuộc.
Tu sĩ Kim Đan của Nguyên Dương tông cũng chỉ có bấy nhiêu, người tu tiên lại gặp qua không quên được, tới cảnh giới Kim Đan thì gần như không xuất hiện người mình không quen.
“Thanh Dương sư huynh “
“Lưu sư huynh “
Lưu Ngọc vừa xuất hiện, có rất nhiều đồng môn Kim Đan có uy tín đi tới chào hỏi, thậm chí còn gọi ‘sư huynh’.
Từ trước tới nay, giới tu tiên đều nói chuyện bằng thực lực.
Trong thời gian sáu mươi, bảy mươi năm sau khi kết đan, Lưu Ngọc đầu tiên là đánh bại Bạch Vũ Huyên, sau đó thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khỏi trận chiến Kim Qua thành.
Hắn còn chém chết Tứ Sí Hắc Hỏ tại phường thị Vĩnh Thịnh, nhiều lần đánh bại yêu tu tấn công, trong đó không thiếu yêu tu cấp ba trung kỳ.
Cộng thêm thành đan lục phẩm, tiềm lực vượt xa Kim Đan thông thường, đã là thanh danh vang dội.
Nội bộ Nguyên Dương tông cũng xuất hiện không ít tu sĩ coi trọng, cảm thấy hắn rất có khả năng trở thành Kim Đan đỉnh cấp như Lý Trường Phong, thậm chí càng cao hơn một bậc.
Đủ loại hiện thực bày ra trước mắt, dù tu sĩ Kim Đan tâm cao khí ngạo cũng không khỏi thầm thán phục trong lòng.
Dù có người kết Kim Đan sớm hơn hắn rất nhiều năm, lúc này cũng nguyện ý gọi hắn là sư huynh.
Thậm chí có người âm thầm suy đoán thực lực của Lưu Ngọc, chỉ sợ là không kém Kim Đan trung kỳ thông thường là bao.
“Chư vị quá khách khí. Làm vậy khiến Lưu mỗ tổn thọ mất.”
Lưu Ngọc chắp tay với bốn hướng, ngoài miệng khiêm tốn, lại không hề từ chối.
Vài người trong số đó bắt đầu hàn huyên tỉ mỉ về thế cục gần đây.
So sánh ra thì Triệu Vô Cực và Bạch Vũ Huyên đứng xa xa trông mặt rất khó nhìn, cũng có vẻ đơn độc không thế lực.
Vốn dĩ là mọi người trao đổi bình thường, nhưng Lưu Ngọc vừa xuất hiện, đa số người đều vây quanh hắn, rõ ràng là hứng thú với hắn hơn.
Hiện tại, Lưu Ngọc ở tông môn chẳng khác nào một ngôi sao mới sáng lên, rõ ràng có tương lai tươi sáng.
Lý trí mà nói, hai người Bạch Vũ Hiên cũng nên giao thiệp tốt một chút.
Nhưng hai người tâm cao khí ngạo, tạm thời còn không thể hạ mình trước tu sĩ kết đan muộn hơn bản thân.