← Quay lại trang sách

Chương 1388 Lão tổ Nguyên Anh!(2)

Vị ‘thiên tài’ lục phẩm Kim Đan này của Nguyên Dương tông rất có thể được giao nhiệm vụ an toàn hơn.

Đằng nào thì Kim Đan thượng phẩm cũng rất hiếm, ngay cả Như Thị tự cũng chỉ có một người.

Đối với đại đa số tông môn Nguyên Anh mà nói, Kim Đan lục phẩm đã là thiên tài đáng giá bồi dưỡng.

Lưu Ngọc không bận tâm hai người nghĩ cái gì, sau khi về đến động phủ thì lập tức phân phó Văn Thải Y thu thập động phủ, chuẩn bị trở lại tông môn.

Hắn không lưu luyến tiền tuyến nửa phần!

Rất nhanh sau đó, ngoài phường thị Vĩnh Thịnh có một đạo độn quang màu xanh phóng lên cao.

Lưu Ngọc dẫn theo thị nữ Văn Thải Y và đệ tử ký danh Chu Vân Long bay thẳng về hướng tông môn.

Còn vài tử sĩ khác đều cần tự quay về.

Đây là binh mã tư nhân của hắn, không tu sĩ nào dám tạm giam hay ngăn trở.

Đáng giá nhắc tới chính là, sau ba mươi năm, tu vi của Chu Vân Long bất chợt tăng mạnh, hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ.

Tốc độ này so với tư chất linh căn cũng xem như bình thường.

Dẫu sao ‘Thánh Hỏa Kinh’ chính là công pháp thượng phẩm số một, số hai, vô cùng chú trọng căn cơ, tốc độ tu luyện đương nhiên không nhanh được.

Nhưng nguyên nhân một phần cũng do sau khi nàng ta Trúc Cơ thì Lưu Ngọc đã không cung cấp tài nguyên thường xuyên, nếu không tu vi của người này còn phải đề cao một bước nữa.

Nhưng dù thế nàng ta cũng đã tăng cấp tới Trúc Cơ trung kỳ. …

Bằng tốc độ độn quang của Lưu Ngọc, khoảng cách chín ngàn dặm chỉ tốn ba, bốn tiếng đã tùy tiện vượt qua.

“Thải Y, dẫn Vân Long trở lại Thanh Dương phong trước, bố trí cho nàng một động phủ.”

Lưu Ngọc đứng trước sơn môn, lạnh nhạt ra lệnh.

“Vâng, công tử.”

Văn Thải Y lĩnh mệnh, điều khiển pháp khí mang theo Chu Vân Long bay về phía Thanh Dương phong.

Hai người vừa đi xa, nhẫn trữ vật lại truyền tới từng đợt chập chờn, Lưu Ngọc lấy lệnh bài tông môn ra tới, dò vào một luồng thần thức.

“Hai ngày sau đến đại điện tông môn nghị sự.”

Lưu Ngọc lạnh tanh thu hồi lệnh bài, cũng lười suy đoán lung tung, pháp lực trong cơ thể hơi chuyển, hóa thành một luồng độn quang nhằm hướng Thông Thiên phong.

Nếu trở lại tông môn thì đương nhiên phải thăm hỏi sư phụ hờ nhà mình một phen, tiện thể dò hỏi chút tin tức.

Với địa vị của Lý gia ở tông môn, nếu thật sự có tin gì thì bọn họ sẽ biết nhiều hơn hắn.

Hắn dùng toàn lực phi độn, không tốn bao lâu đã thấy được hình dáng Thông Thiên phong như cây trụ ngọc trọc trời.

Lưu Ngọc không dừng lại, độn quang chuyển hướng chạy thẳng tới sườn núi.

Một đường phi độn rõ ràng có thể cảm giác được, so với ba mươi năm trước, hiện tại tông môn lại tiêu điều hơn nhiều.

Đại chiến liên miên nhiều năm khiến đệ tử tông môn tử thương thảm trọng, tốc độ tiêu hao vượt xa tốc độ bổ sung.

“Đệ tử Lưu Ngọc, riêng tới bái kiến sư tôn!”

Lưu Ngọc đứng trước động phủ của Lý Trường Không, mấp máy môi, vận dụng pháp thuật truyền âm thanh vào trong động phủ.

Nhưng đổi lấy cũng chí có an tĩnh dài lâu.

Lưu Ngọc nhướng mày, theo linh giác cảm ứng thì trong động phủ không có linh áp cấp bậc Kim Đan tồn tại.

Chẳng lẽ sư tôn hờ không nhận được tin báo, hiện tại vẫn đang thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, chưa trở lại tông môn sao?

Khoảng mười tức trôi qua mới có một đồng tử vội vàng chạy tới, hành lễ nói:

“Khởi bẩm Thanh Dương sư tổ, lão gia không tại trong phủ, nhiều năm trước lão gia tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn đi ra ngoài, đến nay chưa trở lại.”

“Ừ!” Lưu Ngọc nhướng mày, thuận miệng hỏi mấy câu.

Sau khi hỏi thăm mới biết, khoảng mười tám năm trước, Lý Trường Không nhận được nhiệm vụ của tông môn rời đi.

Đến nỗi rốt cuộc đi nơi nào thì đương nhiên không phải một đồng tử có thể biết được.

Nếu sư phụ hờ đã không có đây, vậy cũng không cần thiết phải nán lại.

Hắn xoay người đi về một hướng khác, lại không rời khỏi Thông Thiên phong.

Lý Trường Không vắng mặt, không phải còn có Lý Bất Ngữ sao?

Dù cho Lý Bất Ngữ không có ở đây, Lưu Ngọc cũng có giao hảo với trưởng lão Kim Đan khác, có thể hỏi thăm tin tức.

Hiện tại không như trước kia, hắn đã dựa vào năng lực và tiềm lực của chính mình để đứng vững gót chân tại tông môn.

“Sư tỷ, Thanh Dương cầu kiến!”

Lưu Ngọc đứng ngoài động phủ, chạm đến trận pháp, thoải mái truyền âm.

Dựa theo tin tức truyền tới lần trước, khi Tân Nguyệt thành bị phá thì đại sư tỷ Lý Bất Ngữ chịu thương nặng, giờ này chắc còn đang ‘dưỡng thương’ trong động phủ.

“Mời sư đệ vào.”

Quả nhiên, không bao lâu sau, một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo truyền ra.

Sau đó, toàn bộ cửa đá trong trận pháp đều mở.

Lưu Ngọc khẽ mỉm cười, chậm rãi bước vào.

Đơn sơ, chỉnh tề.

Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn về động phủ của Lý Bất Ngữ, chẳng qua là mới đi dọc lối vào và sảnh khách, còn nơi khác có gì lạ không thì không rõ.

Bước vào động phủ được mười mấy tức, Lưu Ngọc lần nữa nhìn thấy vị sư tỷ này của mình sau ba mươi năm không gặp.

Toàn thân nữ tử vẫn mặc màu bạc, chẳng qua vì đang dưỡng thương tại nhà nên đổi nhung trang thành váy dài.

So sánh với những nữ tu khác dịu dàng xinh đẹp, Lý Bất Ngữ tương đối ‘cương nghị’ hơn. Có lẽ cũng vì nàng phải gánh vác tương đối nhiều trách nhiệm.

“Bái kiến sư tỷ. Từ biệt tại Tân Nguyệt thành đã ba mươi năm. Xưa nghe Tân Nguyệt thành bị phá, sư tỷ bị trọng thương, tại hạ cũng nóng lòng như lửa đốt. Chỉ tiếc gánh vác trách nhiệm tông môn giao phó, không thể tự tiện rời đi. Vết thương của sư tỷ sao rồi.”

Lưu Ngọc đi tới gần đó, chắp tay hỏi:

“Ta biết tấm lòng của sư đệ. Vẫn nên coi nhiệm vụ của tông môn làm trọng. Thời điểm thế này chỉ động một cọng tóc cũng ảnh hưởng cả người. Còn vế thương của ta đã không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là được.”

Lý Bất Ngữ nở nụ cười châm biếm, chậm rãi nói.

Thoạt nhìn mặt mày nữ tử có phần tái nhợt, có lẽ thật sự bị thương nặng.