← Quay lại trang sách

Chương 1392 Trường An!(2)

Lãnh thổ mất đi hơn một nửa mang ý nghĩa là tài nguyên bị giảm bớt, liên quan mật thiết đến lợi ích của họ.

Tu sĩ có thể đi vào Nghị Sự Điện, đều là người có xuất thân trong sạch, chính là tu sĩ dòng chính của Nguyên Dương Tông, lúc này dĩ nhiên tràn đầy cảm xúc.

Có thể xem xét trên cả hai phương diện là tình cảm và lợi ích, lúc này tâm trạng của họ cũng không tốt cho lắm.

Cường đại như tông môn nhưng lúc này lại khiến cho bọn họ cảm thấy một loại bấp bênh khó nói.

“Chẳng qua mặc dù thế cục đang chuyển biến xấu đi, không ngừng phát triển theo chiều hướng tệ nhất, nhưng chúng ta không thể từ bỏ như vậy.”

“Chẳng những không thể từ bỏ, trái lại còn phải thay đổi.”

Nói đến đây, trong giọng nói của Thiên Phong lão tổ đã mang theo một chút nhiệt huyết.

Sau đó, lão chậm rãi nói ra mục đích triệu tập cả đám Kim Đan tới:

“Chỉ dựa vào thực lực liên minh thì khó mà ngăn cản sự càn quét của thú triều.”

“Có lẽ nếu thú triều bộc phát thêm vài lần thì cho dù khổng lồ như liên minh cũng sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.”

“Thực lực nhân tộc và yêu tộc chênh lệch rất lớn, cho dù hai đạo chính ma kịp thời xuất binh vẫn không thể nào thay đổi được cục diện.”

“Đối với kế hoạch hiện tại, chúng ta phải tìm một lối thoát khác!”

Nói đến đây, trên mặt của Thiên Phong lão tổ lộ ra từng chút thổn thức, lão đứng chắp tay quay lưng đi, dường như đang nhớ lại cái gì đó.

Khoảng vài nhịp thở qua đi, lão mới nói tiếp:

“Chỉ dựa vào Tu Tiên Giới Thiên Nam muốn chiến thắng yêu tộc, thì khó càng thêm khó.”

“Chỉ có liên hệ Trung Vực của trung tâm đại lục để yêu tộc e ngại, mới có thể ngăn cản thế cục chuyển biến xấu thêm một bước.”

“Lần này, triệu tập các vị sư điệt chính là bởi vì chuyện này!”

“Trải qua nhiều lần thương nghị giữa những Nguyên Anh đạo hữu, liên minh đã cùng nhau quyết định, phái ra vài tu sĩ Kim Đan tạo thành tiểu đội tinh nhuệ, mạo hiểm xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, để liên hệ với Đại Đường đế quốc của Trung Vực.”

“Nhưng bởi vì bên trong Hoành Đoạn sơn mạch có rất nhiều quan ải, đều bố trí “Vạn Yêu trận”, có thể đo lường thử phạm vi nhất định, tu vi ít nhất cũng phải đạt tới hậu kỳ tam giai, cũng sẽ có tu sĩ nhân loại ở cấp bậc Kim Đan hậu kỳ tồn tại.”

“Cho nên để tạo thành đội ngũ tu sĩ tinh nhuệ, thì người có tu vi cao nhất cũng phải vượt quá Kim Đan hậu kỳ.”

“Kế hoạch lần này, tên là “Trường An”.”

Nghe đến đó, trong lòng Lưu Ngọc hơi động.

Dựa theo nhiều điển tích ghi chép, đế quốc khổng lồ thống trị Trung Vực chính là “Đại Đường”.

Mà đô thành Đại Đường tên là “Trường An”.

“Liên minh đặt tên kế hoạch lần này là “Trường An” xem ra cũng có thâm ý thật sâu!”

“Chẳng qua để mạo hiểm xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, độ nguy hiểm thực sự quá lớn, gần như có thể dùng từ cửu tử nhất sinh để hình dung.”

“Chỉ sợ không có được bao nhiêu tu sĩ nguyện ý chủ động tham gia.”

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Cho dù lãnh thổ bị mất, chiến tranh thảm khốc nhưng năng lực bảo mệnh của tu sĩ Kim Đan rất mạnh, cũng chưa chắc sẽ chết.

Hơn nữa chỉ cần không chết thì có thể hưởng thụ cuộc sống mấy trăm năm, vẫn làm Kim Đan chân nhân mà người người kính nể.

Dưới tình huống này, có bao nhiêu tu sĩ sẽ mạo hiểm?

Cùng lắm thì buông xuống vài thứ, chui qua hai hướng chính ma, vẫn có thể bình yên mà sống sót.

Về phần đại nghĩa nhân tộc?

Có quan trọng bằng tính mạng của mình không?

Dù không địch lại yêu tộc, Thiên Nam cũng không thể ngăn chặn việc thất bại, đó cũng là một quá trình cực kỳ lâu dài, ít nhất cũng phải mấy vạn năm.

Sau khi ta chết thì làm gì còn quan tâm tai họa có ngập trời hay không!

Chuyện sau này thì cứ giao cho tu sĩ sau này làm đi!

Trước tiên Lưu Ngọc hiện ra ý nghĩ này.

Với sự hiểu rõ của hắn về nhân tính, chắc chắn sẽ có không ít tu sĩ cũng có ý nghĩ như vậy.

Tiên đạo quý tư!

Mạo hiểm xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, liên hệ với Đại Đường của Trung Vực, có thể nói thập tử nhất sinh cũng không đủ.

Loại hành vi gần như chịu chết như thế này cũng không thể nghi ngờ chính là đi ngược lại ý muốn trường sinh của tu tiên giả.

Vì sao lại gọi là “đại nghĩa”, có lẽ để một vài tu sĩ vì đó mà nỗ lực, nhưng muốn dùng tính mạng của mình để đi chịu chết, chỉ sợ không có bao nhiêu tu sĩ nguyện ý.

Lưu Ngọc thừa nhận, đúng là sẽ có một vài tu sĩ nguyện ý quên mình vì sự tồn tại của mọi người.

Nhưng, tuyệt đối không có nhiều.

Nhất là Tu Tiên Giới bây giờ, có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, lại càng không có người nhân từ nương tay.

Ngoại trừ một số “Tiên nhị đại” nhỏ, đều đã nhận thức được sự tàn khốc và chân thực của Tu Tiên Giới.

Quả nhiên, mới vừa nghe về tình cảnh của Thất Cửu Quốc, Sở quốc và tông môn, thì vẻ mặt tất cả đồng môn trong điện đều nặng nề.

Nhưng khi Thiên Phong lão tổ nói ra kế hoạch thì tất cả mọi người đều im lặng, đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không ai đứng ra chủ động xin đi.

“…”

Thiên Phong lão tổ còn bình tĩnh hơn cả trong tưởng tượng, nửa chòm râu xám trắng tung bay theo gió.

Giống như đã sớm đoán trước được gì đó, thấy một màn như vậy, lão cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.

Lão cũng là người từ giai đoạn này đi tới đây, lão biết rằng chỉ dựa vào vài ba câu mà có thể khiến tu sĩ Kim Đan bán mạng thì chẳng khác gì là người si nói mộng.

Quốc gia đại nghĩa dĩ nhiên không thể coi thường, nhưng quan trọng đến đâu cũng không sánh bằng tính mạng của mình.

Dù sao cũng là tu tiên giả.

“Từ cận cổ đến nay, Thiên Nam cắt đứt liên hệ với Trung Vực, cũng đã hai mươi mốt vạn năm.”

“Lúc ấy, Thiên Nam chỉ có hai đạo chính ma, liên minh cũng chưa tồn tại.”

“Lần cuối cùng liên hệ với “An Nam phủ” của Đại Đường là thời kỳ đang cận cổ.”

Vẻ mặt Thiên Phong lão tổ bình tĩnh, giống như đang kể một đoạn chuyện xưa.

Lão vừa nói vừa khẽ lắc đầu, bên trong ánh mắt có chút ánh sáng khó hiểu, tựa như đang tưởng tượng ra sự cường thịnh lúc ấy của Đại Đường.