← Quay lại trang sách

Chương 1393 Trường An!(3)

Trăm vạn năm trước đến tám mươi vạn năm trước trước nữa là thời đại thượng cổ.

Tám mươi vạn năm trước đến năm mươi vạn năm trước nữa là thời kỳ trung cổ.

Thời đại cận cổ là khoảng năm mươi vạn năm trước, đến giữa hai mươi vạn năm trước.

“Lần này đi sẽ là thập tử nhất sinh, đương nhiên liên minh sẽ không để cho các ngươi mạo hiểm vô ích.”

“Chỉ cần đến đây báo danh, mặc kệ kết quả như thế nào, đều sẽ ban thưởng một món Pháp Bảo tốt nhất hoặc là vật đồng giá trị.”

“Phàm là có thể sống sót trở về, mang theo tin tức từ Đại Đường đều sẽ được ban thưởng một viên “Hóa Anh đan”.”

“Dựa theo mức độ quan trọng của tin tức và sự cống hiến của các ngươi, thậm chí còn có thể ban thưởng Ngưng Anh đan, Huyền Thai đan và các loại Linh vật.”

“Các ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.”

Quét qua vẻ mặt nhóm tu sĩ Kim Đan, Thiên Phong lão tổ chậm rãi nói, ném ra một quả cân cực nặng.

Lão cũng không chán ghét những tu sĩ hành động vì lợi ích, trái lại cảm thấy, cái này cũng không có gì không tốt.

Có nỗ lực thì có hồi báo, đây là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

Có lợi ích lớn thúc đẩy, tu tiên giả cũng sẽ cố gắng đi làm việc, có thể điều động tính tích cực của tu sĩ.

Trái lại nếu cưỡng ép tu sĩ Kim Đan đi chấp hành nhiệm vụ gần như là thập tử nhất sinh, nói không chừng nửa đường họ sẽ tìm chỗ trốn đi, rồi không quay lại nữa.

Còn không đủ lợi ích mà muốn người ta dùng sinh mạng đi mạo hiểm thì đúng là ý nghĩ viển vông.

Quả nhiên khi nghe thấy các loại “Hóa Anh đan”,“Ngưng Anh đan”, hô hấp của không ít tu sĩ Kim Đan cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

Những loại Linh đan này đều là Linh vật quan trọng cho việc ngưng kết Nguyên Anh.

Đặc biệt là “Hóa Anh đan” và “Ngưng Anh đan”, dùng lúc ngưng kết Nguyên Anh thì sẽ tăng tỷ lệ thành công lên một phần năm.

Cả hai phối hợp rồi dùng cùng một lúc, gần như có thể tăng tỷ lệ lên gấp ba phần năm.

Cảnh giới tiếp theo của Kim Đan không phải là cảnh giới Nguyên Anh sao?

Phàm là có chút hy vọng, làm gì có tên tu sĩ Kim Đan nào nguyện ý cam chịu dừng bước tiến chứ?

Bọn họ nếm trải quả ngọt của trường sinh, so với tu sĩ Trúc Cơ hay Luyện Khí, thì đạo tâm lại càng kiên định!

Bọn họ biết vì sao mình phải chiến!

“Hóa Anh đan, Ngưng Anh đan.”

Lưu Ngọc nghe thấy thì trong lòng cũng không nhịn được sục sôi, hơi động tâm.

Hóa Anh đan, Ngưng Anh đan, Bồi Anh đan đều được xưng là “tam bảo Kết Anh”.

Nếu như có thể có được cùng lúc, tỷ lệ ngưng kết Nguyên Anh có thể đạt tới năm phần!

Tu sĩ Nguyên Anh đã có thể thay đổi thế cục một phương của Tu Tiên Giới, xưng là lão tổ, hô phong hoán vũ.

Mỗi một loại tam bảo Kết Anh xuất hiện đều sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Mà Linh thảo luyện chế tam bảo Kết Anh tính cả bên trong những bí cảnh khác nhau, thì tại Tu Tiên Giới bây giờ cũng gần như đang bên bờ tuyệt chủng.

Cho dù có đan phương cũng bị những thế lực lớn phòng giữ nghiêm ngặt, ngay cả Nguyên Dương Tông cũng không có đan phương phù hợp.

Cho dù Lưu Ngọc có Tiên Phủ, muốn đoạt thứ này tới tay cũng không phải là chuyện đơn giản.

Bỗng nhiên Lưu Ngọc chợt lóe lên suy nghĩ, trong lòng đột ngột chấn động!

“Tìm khắp Thiên Nam cũng không tìm được chút tin tức nào liên quan tới “Thanh Dương công pháp”.”

“Có phải công pháp này vốn truyền từ Trung Vực hay không?”

” Ở Thiên Nam hoàn toàn không có tin tức, như vậy truyền thuyết Trung Vực thì sao?”

“Mình có nên tham gia vào tiểu đội mạo hiểm xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch để tiến vào “Đại Đường” trong truyền thuyết không?”

Vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn, khiến hắn phải nhanh chóng xem xét ích lợi các thứ.

Bởi vì độ nguy hiểm khi mạo hiểm tiến vào trong Hoành Đoạn sơn mạch quá lớn, trong lúc nhất thời có hơi khó để đưa ra quyết định.

Cẩn thận nghĩ lại, quả thật khả năng này rất lớn.

Theo truyền thuyết, Trung Vực chẳng những là nơi nhân tộc cường thịnh nhất Tu Tiên Giới mà còn là nơi bắt đầu của tất cả nhân loại.

Vào thời thượng cổ, trước khi dân chúng gian khổ lập nghiệp, dấu chân của họ phủ khắp toàn bộ Trung Vực nên thực lực mới có thể cường đại chưa từng có như vậy.

Từ đó về sau, nhân tộc chính thức leo lên đài tranh đấu cùng vạn tộc, từ Trung Vực lan tràn ra khắp bốn phương.

Cuối cùng, hoặc là tiêu diệt hoặc thu phục vạn tộc và trở thành một trong những nhân vật chính của hai đạo thế giới, tạo thành thế chân vạc với yêu tộc.

Trung Vực là khởi nguồn của tất cả Tu Tiên Giới.

Mặc kệ là thiên nam địa bắc, thuận thời gian ngược dòng về tìm hiểu, bất kỳ cái gì của Tu Tiên Giới đều có thể tìm thấy cội nguồn từ Trung Vực.

Mà công pháp tu tiên xa xưa, ngoại trừ được sáng lập ra thì có rất nhiều là được tu sĩ thời cổ mang từ Trung Vực đến.

“Có phải Thanh Dương công pháp chính là công pháp như vậy hay không?”

Trong lòng Lưu Ngọc đưa ra suy đoán như vậy, trong đôi mắt hiện lên chút suy tư.

Dần dần, trong đầu của hắn dường như buộc chặt một hình ảnh.

Vào thời đại vô cùng xa xôi, thực lực cổ tu sĩ đã đạt tới giai đoạn đỉnh phong nào đó, một phần trong đó lại lựa chọn đi ra khỏi Trung Vực, bước lên con đường tranh phong với vạn tộc.

Một phần nhỏ trong đó cuối cùng bám rễ, sinh chồi ở Thiên Nam, trở thành căn nguyên cho Thiên Nam ở Tu Tiên Giới.

Một vài công pháp truyền thừa từ thượng cổ, cũng bắt đầu lưu truyền kể từ khi đó.

“Nếu đây chính là lai lịch của “Thanh Dương công pháp” như vậy tất cả đều hợp lý rồi.”

“Bây giờ công pháp này đã đứt đoạn truyền thừa ở Thiên Nam, nhưng ở Trung Vực bao la vô tận kia vẫn được lưu truyền.”

“Mình có nên mạo hiểm đi không?”

Trong lòng Lưu Ngọc hiện ra đủ loại suy nghĩ.

Trong lúc nhất thời cũng không nắm chắc được.

Xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, nguy hiểm trong đó lớn biết bao nhiêu, đây cũng không phải là chuyện đùa.

Đến lúc đó sẽ không có tung tích người, chỉ lộ ra chút hành tung thôi cũng có thể khiến yêu thú tam giai thậm chí yêu tu hóa hình truy sát.

Dùng từ thập tử vô sinh để hình dung cũng không quá đáng chút nào.

Thời gian cắt đứt liên lạc với Trung Vực đã lâu, Lưu Ngọc không tin Thiên Nam còn có thể liên lạc lại được lần nữa.

Nhưng cục diện vẫn như trước, đủ để chứng minh một thứ gì đó.

Có lẽ, tất cả các nỗ lực trước đó đã thất bại mà không có ngoại lệ.

“Có lẽ chỉ là nguy hiểm hơi lớn, nhưng…”

Bên trong đại điện trống trải, tiếng xì xào bàn tán liên tục vang lên khiến sắc mặt Lưu Ngọc cũng phải thay đổi, nhăn mày.