← Quay lại trang sách

Chương 1399 Mặc cảm(4)

Thậm chí còn ẩn hiện có thể chủ động bên trong đấu pháp, vô cùng có tính xâm lược!

So sánh lại, biểu hiện của một người khác thì thua kém hơn nhiều.

Khương Vân Phong thúc một Pháp Bảo có dáng vẻ hình ngọn núi màu vàng, dựa vào tu vi cao hơn một bậc nên chỉ phòng ngự tới mức một giọt nước cũng không lọt, nhưng vẫn có nhiều cơ hội chủ động tiến công.

Nếu tiếp tục như vậy, không thể nghi ngờ là sẽ bị mất quyền chủ động.

Hơn nữa trên phương diện vừa tránh né vừa tìm cơ hội, cũng kém xa Chu Trác Phong, bị động phòng ngự thì pháp lực bị tiêu hao cũng càng nhiều.

Thời gian dần qua đi, chẳng biết đã rơi vào thế hạ phong từ lúc nào.

“Lưu sư đệ, với thực lực của hai vị sư đệ này, xem ra ngươi đã nắm chắc phần thắng rồi.”

Luyện Hồng Trần ở bên cạnh hất áo bào đỏ thẫm, nhỏ giọng nói.

Tu vi của gã đã ở trung kỳ đỉnh phong, theo lý thuyết cũng có tư cách tham gia lần hành động này, nhưng lại không báo danh.

Một mặt là dựa theo ý nguyện của mình, một mặt là do tông môn không cho phép.

Một Luyện Khí Đại Sư có giá trị cao hơn không biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan bình thường, tông môn không thể ngồi nhìn gã “không công chịu chết”.

Lợi ích tuy tốt nhưng cũng phải có mạng cầm mới được.

Không sai, trong mắt của những đồng môn vây xem, bốn người này chính là cướp nhau quyền chịu chết!

“Luyện sư huynh quá khen rồi.”

“Chẳng qua Lưu mỗ chỉ là may mắn mà thôi.”

Lưu Ngọc hơi quay đầu, nhỏ giọng nói.

Trên mặt của hắn lộ ra tươi cười, ngoài miệng tuy khiêm tốn nhưng ý tứ làm gì có chuyện khiêm tốn?

Dù sao đối phương đã vô cùng rõ ràng, chúng tu sĩ Kim Đan cũng đều nắm chắc tâm lý, nói nhiều cũng vô dụng.

Quá khiêm tốn cũng chính là kiêu ngạo.

Từ khi hỗ trợ luyện chế Hắc Phong sí và Phi Tinh tiêu, từ nhiều năm trước hai người vẫn luôn giữ liên lạc, lúc này quan hệ cũng gần gũi hơn nhiều.

“Chẳng qua liên quan tới nhiệm vụ lần này, Lưu sư đệ vẫn nên nghĩ lại đi.”

“Mặc dù thực lực của sư đệ hơn người, nhưng bên trong Hoành Đoạn sơn mạch với chúng tu tiên giả chúng ta mà nói chính là một vùng đất chết.”

“Người có đi không về, chỗ nào cũng có.”

Luyện Hồng Trần nghiêm nghị nói.

Hiện tại giao tình của hai người không tệ, gã cũng không muốn nhìn đối phương đi chịu chết, cho nên ngẫm nghĩ một lúc vẫn quyết định mở miệng khuyên vài câu.

“Những nguy hiểm này trong lòng Lưu mỗ cũng hiểu rõ.”

“Nhưng giống như đã nói trong chính điện, có lý do phải đi.”

“Mặc kệ như thế nào, vẫn cần phải đa tạ Luyện sư huynh đã nhắc nhở!”

Lưu Ngọc mỉm cười, bình thản nói.

Đã nói đến như vậy, tiếp tục thuyết phục cũng không phù hợp, Luyện Hồng Trần gật nhẹ đầu không nói gì thêm.

Cuộc đối thoại giữa hai người cũng không dùng thần thức bí mật trao đổi, cho nên những tu sĩ Kim Đan khác cũng nghe thấy.

Có vài trưởng lão nhất mạch sư đồ hoặc là nhất mạch biệt viện, dù không có hảo cảm với Lưu Ngọc nhưng cũng không thể không thừa nhận, thực lực của hắn đúng là rõ ràng vượt qua ba người kia một bậc.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, trận đấu pháp tiếp theo sẽ không cần lo lắng quá nhiều.

“Ầm ầm.”

Trong lòng đám người họ ai cũng có suy nghĩ khác nhau, đang nhìn chăm chú trận đấu pháp vẫn còn tiếp tục trên trời.

Một người có lôi pháp hơn người, công phạt cường đại lại vô cùng linh hoạt.

Một người có tu vi cao hơn lại am hiểu phòng ngự.

Người sáng suốt là có thể nhìn ra, trận đấu pháp này khó mà kết thúc trong khoảng thời gian ngắn được.

Cái này càng thể hiện, thực lực của Lưu Ngọc cao hơn ba người kia không ít.

“Nhưng với chút thực lực ấy thì thế nào chứ, đối mặt với Hoành Đoạn sơn mạch tam giai hậu kỳ và yêu tu đỉnh phong, còn không phải là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào à?”

Có tu sĩ thuộc trưởng lão hai mạch khác cười khì trong lòng, ánh mắt liếc qua bóng lưng Lưu Ngọc bên ngoài.

“Xem ra trận đấu pháp này không thể nào kết thúc trong khoảng thời gian ngắn được.”

Đối với những ánh mắt “kỳ dị” khác dường như không nhìn thấy, chỉ nhìn say sưa một hồi, Lưu Ngọc lập tức cảm giác không còn thú vị.

Cuối cùng đây cũng chỉ là đấu pháp, cũng đâu phải là liều mạng tranh đấu.

Rất nhiều thủ đoạn cũng không thể vận dụng, nhìn lâu lại cảm thấy liên miên bất tận.

Tiếp theo thực lực của hai người tuy cũng không tệ trong nhóm Kim Đan sơ kỳ nhưng hắn thì thấy chỉ là bình thường mà thôi.

So với yêu tu “Kim Cương vượn” đã vướng bận nhiều năm ở phường thị Vĩnh Thái, nó vẫn còn kém xa. …

Ánh mặt trời dần ngả về phía Tây, cuối cùng rơi xuống đường chân trời, bóng đêm cũng dần bao phủ toàn bộ bầu trời và đất đai.

Trên Thanh Tuyền phong, bên trên bầu trời mấy trăm trượng, hai người Chu Trác Phong và Khương Vân Phong vẫn đang đấu pháp vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ có những ánh điện quang lấp lóe trên trời, sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Giữa đủ kiểu nhàm chán là thời gian năm sáu canh giờ qua đi.

“Rầm” “Đinh.”

“Răng rắc.”

Nương theo từng tiếng sấm rền vang, Pháp Bảo phi kiếm màu tím đã đánh bay Pháp Bảo hình ngọn núi màu vàng, rốt cuộc cũng đi tới thắng bại.

Chu Trác Phong đánh ra hai đạo lôi đình màu lam to tướng, đánh tan Pháp Bảo phòng ngự của Khương Vân Phong, cuối cùng cũng giành được thắng lợi.

Nhưng sau khi hành lễ với Thiên Phong lão tổ thì người này cũng không lui sang một bên để chờ khôi phục pháp lực mà liên tục chắp tay nói:

“Mời Thiên Phong lão tổ minh xét, thực lực Lưu sư đệ cao cường, đệ tử vô cùng mặc cảm.”

“Cho nên lựa chọn bỏ cuộc, nhận thua!”

Gã vừa nói vừa quay người về phía Lưu Ngọc, chắp tay lộ ra vẻ tươi cười.

Lại nói, hai người quen biết đã lâu, từ lúc còn ở cảnh giới Trúc Cơ đã quen nhau.

Chẳng qua khi Lưu Ngọc đến Trúc Cơ hậu kỳ vì để Kết Đan mà bôn ba khắp nơi, nên số lần gặp nhau cũng ít đi nhiều.

Đến lúc đạt tới cảnh giới Kim Đan, cũng đã sáu, bảy chục năm, mới vội vàng gặp qua vài lần.

“Lưu mỗ may mắn thắng Triệu sư huynh nửa bậc, nếu đối đầu với lôi pháp của Chu sư huynh cũng chưa chắc giành được phần thắng.”

“Chẳng qua nếu sư huynh nguyện ý nhường cơ hội này, Lưu mỗ mà từ chối thì chính là bất kính rồi.”

Dừng lại việc thổi phồng lẫn nhau, Lưu Ngọc há mồm lập tức nói.

Đối phương đã nguyện ý nhận thua, dĩ nhiên không phải là kẻ thù.

Dựa trên giao tình của hai người, sau này nói không chừng còn là bằng hữu.

Ừm, nếu có thể xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, sống sót trở về từ Đại Đường kia.

“Có thể.”

“Nếu Chu sư điệt đã chủ động nhận thua, vậy lão phu tuyên bố, Thanh Dương sư điệt là người chiến thắng cuối cùng, trở thành người được lựa chọn cuối cùng cho nhiệm vụ lần này.”

“Được rồi, các ngươi có thể lui xuống.”

“Thanh Dương sư điệt ở lại.”

Thiên Phong lão tổ gật nhẹ đầu, tuyên bố kết quả cuối cùng của trận đấu pháp này, sau đó dặn dò.