Chương 1398 Mặc cảm(3)
Nhưng chính sự suy yếu không thể đạt được ở cấp độ này đã khiến khoảng cách hiện tại càng lớn hơn, gần như là có xu thế nghiêng hẳn về một bên.
“Đinh đinh.”
Giữa lúc hai món Pháp Bảo giao phong tạo thành tiếng vang, vang vọng trời cao, Linh quang hai màu vàng và đỏ liên tục nổ rợ giữa không trung.
Đệ tử cấp thấp may mắn vây xem chỉ cảm thấy có sự rung động khó hiểu!
Triệu Vô Cực cố nén sự suy yếu bên trên thân thể, hai tay nhanh chóng ấn pháp quyết, lấy ra các loại thủ đoạn như pháp thuật, thần thông, vẫn không hề có ý từ bỏ.
Lưu Ngọc thấy vậy, đúng là có hơi nhướng mày.
Cái ngươi gọi là kiên trì, đối với ta, không hề có chút ý nghĩa nào cả!
Ý niệm vừa động, pháp lực trong kinh mạch bắt đầu mãnh liệt tăng lên, trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà!
Lạc Nhật Kim Hồng thương lập tức chấn động, hàn quang ẩn hiện giữa mũi thương, lực sát thương bắn ra tận mấy trăm đạo thương mang màu vàng nhạt.
Sau đó dây dưa ngưng tụ lại hình thành mấy chục đóa thương liên xinh đẹp.
Thương liên mỹ lệ màu vàng nhạt lại mang theo sát cơ trí mạng, vừa chậm nhưng cũng thực nhanh mà lướt về phía Triệu Vô Cực.
Sau đó Lạc Nhật Kim Hồng thương có xu thế lùi lại, đợi khi uy năng đạt tới trình độ nhất định lập tức phóng về phía phi kiếm Hỏa Hồng giống như sấm sét.
Một chút hàn quang bay tới sau đó là ánh thương như rồng!
“Đinh!”
Bên trong ánh nhìn của đệ tử cấp thấp, ánh sáng màu vàng và màu đỏ chạm nhau, Linh quang rõ ràng không chỉ thắng có một bậc.
Chỉ giằng co một lúc lập tức đánh bay phi kiếm Hỏa Hồng, sau đó bay thẳng về phía “Triệu sư tổ”.
“Thực lực Triệu sư đệ không tầm thường, nhưng vẫn phải thua.”
Nhìn thấy tất cả, có một trưởng lão cùng mạch lắc đầu, hơi tiếc hận.
Luyện chế ra “Nam Minh Ly Hỏa kiếm” đã tiêu hao quá nhiều tiền bạc tích góp, dẫn tới lúc này Triệu Vô Cực chỉ vừa mới trả xong nợ, cho nên trong tay ngay cả một món Pháp Bảo phòng ngự cũng không có.
Đối mặt với mấy chục đóa thương liên, y đành phải chống lên một vòng bảo hộ hỏa hồng, định thử ngăn cản lần công kích này.
“Ầm ầm!”
Từng đóa hoa sen vàng rơi trên vòng bảo hộ, lập tức vang lên tiếng nổ dữ dội.
Linh quang màu vàng mãnh liệt thậm chí còn bao phủ cả Triệu Vô Cực.
Nhưng may mắn, ngay lúc kim quang vừa ảm đạm xuống, vòng bảo hộ hỏa hồng vẫn đứng thẳng, chỉ là Linh quang hơi ảm đạm mà thôi.
Điều này khiến nhiều người xem cuộc âm thầm thở dài một hơi.
Cùng loại với Hộ Thể Diễm Thuẫn, đây không phải là vòng bảo hộ chỉ đơn giản được cấu tạo từ pháp lực mà là dùng công pháp ban đầu để phòng ngự nên uy năng không thể xem thường.
“Khụ khụ.”
Bên trong vòng bảo hộ, Lưu Ngọc liên tục ho khan, khóe miệng rỉ ra từng giọt máu tươi.
Lực công kích của thương liên quá mãnh liệt, dường như vượt qua giới hạn pháp thuật mà y có thể chịu đựng.
Cưỡng ép nâng cao pháp lực phòng ngự dẫn tới khí huyết sôi trào, pháp lực cũng hơi bạo động, y bị thương không nhẹ.
Nhưng Lưu Ngọc làm gì bỏ qua cơ hội lần này?
Triệu Vô Cực còn chưa kịp bình phục, pháp lực và khí huyết đang sục sôi thì một đạo ánh sáng màu vàng đã phá không mà tới!
“Ầm!”
Một thoáng tiếp theo, vòng bảo hộ hỏa hồng vốn đã cực kỳ ảm đạm, chỉ với một kích này đã hoàn toàn bị phá nát.
Hàn quang trên mũi thương lập lòe, đang dừng trước người Triệu Vô Cực, cách lông mày y chỉ chưa tới một tấc!
“Khụ khụ…”
Bí thuật phòng ngự bị cưỡng chế công phá, khiến thương thế của Triệu Vô Cực càng nặng hơn.
Nhưng mà y có hơi khó tin, ngạc nhiên nhìn Lạc Nhật Kim Hồng thương mà rơi vào trầm mặc.
“Ta thua.”
Vài nhịp thở qua đi, Triệu Vô Cực thu hồi phi kiếm Hỏa Hồng, sắc mặt nặng nề nhận thua.
Điều làm y sợ hãi nhất chính là nương theo một tia sáng màu xanh kia chính là một phép thần thông vô cùng quỷ dị.
Khó mà lý giải được vì y không thể nào cảm giác ra được.
Mùi vị này…
“Triệu sư huynh, đa tạ.”
Lưu Ngọc từ tốn nói, tâm niệm vừa động lập tức thu hồi Lạc Nhật Kim Hồng thương.
Lúc này đã không phải là cảnh giới Trúc Cơ, những tu sĩ dễ dàng chìm đắm trong quá khứ cuối cùng sẽ bị thủy triều dâng lên nhấn chìm.
Chỉ có can đảm đi ra khỏi vòng tròn thoải mái kia, đi thăm dò những điều không biết mới có thể đi đến đỉnh phong.
Lần này đánh bại Triệu Vô Cực, nhưng trong lòng Lưu Ngọc cũng không thấy được bao nhiêu thành tựu.
Lúc này trong mắt hắn, người này cũng chỉ là một tu sĩ “bình thường” mà thôi.
“Chẳng qua so với Bạch Vũ Huyên thì Triệu Vô Cực cũng nhanh tiếp nhận hiện thực hơn.”
“Hơn nữa người có can đảm khiêu chiến với người mạnh, có thể buông tay đánh cược một lần có lẽ còn có thể đi được càng xa hơn nhỉ?”
Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ này, gật nhẹ đầu với đối phương, sau đó đi tới trước Thiên Phong lão tổ, cúi người thi lễ, rồi đứng sang một bên.
Liên quan tới thần thông “Khô Uy”, còn có phẩm chất Kim Đan, Lưu Ngọc không lo bị Thiên Phong lão tổ phát giác ra.
Đan điền của tu sĩ có sự huyền diệu riêng, tồn tại trong thân thể nhưng cũng không khác gì so với không gian bên ngoài, sẽ không phải là nơi mà thần thức dễ dàng quan sát được.
Thực tế dung lượng của nó còn lớn hơn cả việc dùng mắt thường để xem, nếu không cũng sẽ không dung nạp được pháp lực khi cảnh giới càng ngày càng tăng thêm.
Mỗi lần tu vi tăng lên, đan điền đều sẽ tăng trưởng theo.
Trừ phi tiếp xúc trực tiếp với thân thể, còn phải là không chống cự, nếu không chỉ dựa vào thần thức thì không thể nào xem được tình huống trong đan điền của tu tiên giả khác.
Ít nhất, với sự hiểu rõ của Lưu Ngọc về tu sĩ Nguyên Anh thì dù thực lực có thay đổi nghiêng trời lệch đất cỡ nào cũng chưa thể làm được tới mức này.
Khi hắn và Triệu Vô Cực đánh xong thì Chu Trác Phong và Khương Vân Phong cũng bắt đầu đấu pháp.
Hai người đi lên hành lễ với Thiên Phong lão tổ một cái, sau đó bay ra tới khoảng không cao chừng vài trăm trượng rồi khách sáo vài câu và trực tiếp đánh nhau.
“Ầm ầm.”
“Răng rắc.”
Nương theo Linh quang vừa hiện, bầu trời yên tĩnh không bao lâu lại vang lên tiếng nổ ầm ầm của Pháp Bảo và pháp thuật.
Một người lấp lóe Linh quang màu lam, ẩn hiện bên trong Linh quang màu tím dữ tợn, mang theo uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Mỗi một lần xuất thủ đều vang lên tiếng sấm rền dữ dội.
Khiến cho tu sĩ Kim Đan vây xem đều có sắc mặt khó coi, dường như nghĩ tới chuyện gì không tốt.
Lôi linh căn!
Linh căn này lấy lực công kích làm đầu, năng lực đấu pháp là mạnh nhất trong tất cả linh căn.
Cộng thêm Chu Trác Phong chuyên tu luyện công pháp Dị linh căn, nhưng từ phương diện công kích mà nói còn muốn vượt qua Triệu Vô Cực một phần.
Gã thôi động một phi kiếm màu tím, thân kiếm quấn quanh lôi điện màu lam, cho dù đối mặt với đồng môn Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong cũng không hề rơi vào thế hạ phong.