Chương 1401 Thanh Liên Linh hỏa(2)
Loại như Linh Thạch cho dù dùng ở bất cứ nơi nào đều là thứ mạnh nhất.
Có thể mua được rất nhiều Linh vật, Lưu Ngọc tin tưởng, Trung Vực cũng sẽ không ngoại lệ.
Dẫu sao “tiền” cũng có thể thông thần.
Cho nên trước khi chuẩn bị đến Đại Đường, nên chuẩn bị đầy đủ Linh Thạch, hắn cảm thấy đây là điều vô cùng cần thiết.
Nếu đến Trung Vực sử dụng được Linh Thạch mở đường, lúc làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Khoảng cách xa xôi nên có lẽ phong tục cũng có chỗ khác biệt.
Nhưng nhược điểm về nhân tính tồn tại trong tất cả tu tiên giả!
“Ngươi xác định?”
Thiên Phong lão tổ hỏi một câu như thế, đợi sau khi hắn xác nhận thì không nói thêm lời nào, trực tiếp lấy ra một bình nhỏ màu đen từ trong nhẫn trữ vật, một sợi pháp lực lướt về phía Lưu Ngọc.
“Đệ tử Thanh Dương đa tạ lão tổ thành toàn!”
Sau khi hành lễ, Lưu Ngọc tiếp nhận bình nhỏ màu đen, mở nắp ra xem.
Chỉ thấy trong bình là một ngọn lửa màu xanh nhạt đang bốc cháy, có hào quang màu xanh từ đó phản xạ ra.
Chẳng qua không có độ nóng bỏng như bao hỏa diễm khác, trái lại có một loại ấm áp nhàn nhạt, còn ẩn chứa mùi cỏ cây thơm ngát.
Lưu Ngọc biết cái này là do phong ấn quá lâu dẫn đến Linh lực của “Thanh Liên Linh hỏa” không đủ, mới lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy.
Linh hỏa thời kỳ thịnh vượng nhất có uy năng thấp nhất cũng có thể sánh với Pháp Bảo, đồng thời còn có đủ các loại đặc tính và hiệu dụng!
Có năng lực sát phạt cường đại có thể phụ trợ tu hành, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ.
Hiệu dụng có đủ loại đã không phải là hiếm.
“Tình huống của kế hoạch “Trường An” ta đã cho ngươi biết toàn bộ.”
“Nếu không còn chuyện gì khác thì xuống dưới chuẩn bị đi.”
“Ngày này năm sau đến Thông Thiên phong gặp lão phu!”
Sắc mặt Thiên Phong lão tổ nghiêm lại nhưng giọng điệu vẫn khá ôn hòa.
“Vâng, đệ tử cáo lui!”
Lưu Ngọc xoay người, trịnh trọng thi lễ một cái, sau đó chậm rãi rời khỏi đại điện.
Thái độ của lão tổ đối với mình dường như không tệ nhỉ?
Ngay cả Linh hỏa cũng có thể lựa chọn.
Trong lòng của hắn thấy hơi khó hiểu.
Nếu là tu sĩ bình thường đổi Pháp Bảo thành Linh hỏa đã vô cùng khó khăn, đừng nói chi là chọn lựa loại này loại kia.
Bởi vì Linh hỏa hiếm có hơn Pháp Bảo, giá trị cũng cao hơn, là vật hiếm khó tìm.
“Có lẽ bởi vì giá trị của bản thân mình.”
“Mà đây cũng chỉ là Linh hỏa nhất phẩm, với Nguyên Anh Chân Quân mà nói đúng là không quá giá trị.”
“Huống hồ Thiên Phong lão tổ còn nắm giữ toàn bộ sự sống còn của Nguyên Dương Tông, trên phương diện tài sản riêng có lẽ còn nhiều hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường.”
Trong đầu Lưu Ngọc hiện ra mấy suy nghĩ này, rồi đi ra đại điện.
Trong điện, Thiên Phong lão tổ nhìn bóng lưng của Thanh Dương Tử rời đi, hơi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Kim Đan lục phẩm, tuổi còn trẻ mà đã tương xứng với Lý Trường Phong rồi.
Toàn bộ tông môn cũng chỉ có hai người, có thể trở thành hạt giống tốt bồi dưỡng Nguyên Anh.
“Đáng tiếc là hắn lại lựa chọn thực hiện nhiệm vụ này.”
Lão khẽ vuốt râu, cảm thấy hơi đáng tiếc, chỉ là lão cũng không có ý định ngăn cản.
Thiên Phong lão tổ tin chắc nếu muốn tiền đồ càng đi xa thì mỗi tu sĩ đều phải đi con đường của riêng mình.
Mà người này, với lý do không thể không đi có lẽ là con đường đệ tử này nên đi.
Có lý do gì có thể ngăn cản một tu sĩ đi trên con đường thuộc về mình chứ?
Mặc dù không nói đến chuyện thế sự, nhưng tình huống trong tông môn Thiên Phong lão tổ có thể tùy tiện biết được.
Cách một khoảng thời gian sẽ có người sắp xếp tin tức của vài đệ tử xuất sắc đưa đến cho mình.
Từ lâu lão đã nghe nói về Thanh Dương Tử, người có gốc rễ và tác phong cường ngạnh nhưng lại biết chừng mực.
Đối với biểu hiện hôm nay khi nhanh nhẹn đánh thắng Triệu Vô Cực còn khiến Chu Trác Phong chủ động nhận thua, lão cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. …
Đi ra khỏi đại điện tông môn, ánh trăng lạnh lùng chiếu lên trên người, pháp lực hạo nguyệt “Tinh Thần chân thân” vô cùng sinh động.
“Cho dù liên hệ được với Đại Đường nhưng liên minh có thể làm gì để tác động Đại Đường, nhận được trợ giúp để hóa giải nguy cơ kia chứ?”
Không để ý đến đệ tử cấp thấp đang chào hỏi, trong đầu Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Hắn lập tức lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ này qua một bên.
Chuyện liên quan đến Thiên Nam và Trung Vực vẫn còn quá xa vời so với tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi như hắn.
Mặc dù mình là một trong những người chấp hành, nhưng thực tế cũng chỉ đóng vai một nhân vật đưa tin mà thôi.
Làm sao tác động được Đại Đường là chuyện mà Nguyên Anh Chân Quân phải xem xét, thọ nguyên của tu sĩ Kim Đan cũng chỉ tám trăm năm, việc này còn chưa đến phiên hắn phải quan tâm.
Nghĩ như vậy, pháp lực trong cơ thể Lưu Ngọc phun trào, hóa thành một tia sáng phóng lên trời bay về động phủ ở Thanh Dương phong.
phòng luyện công, Thanh Dương phong.
Lưu Ngọc ngồi xếp bằng, trước người là một cái bình nhỏ màu đen đang lơ lửng.
Mở nắp bình ra, hắn chỉ một ngón tay.
Một ngọn lửa màu xanh lập tức bay ra khỏi bình, nhảy lên trên không trung.
Sau đó hai tay Lưu Ngọc lập tức động, pháp quyết màu đỏ rơi từng đạo từng đạo xuống Thanh Liên Linh hỏa, giải trừ phong ấn của Linh hỏa này.
“Tách!”
Trong nháy mắt phong ấn được giải trừ, ánh lửa đột ngột bừng lên.
Dù bị phong ấn không biết bao nhiêu năm tháng nhưng Thanh Liên Linh hỏa vẫn có uy năng không tệ, khiến nhiệt độ trong phòng luyện công lập tức tăng lên cao.
Cùng lúc đó, một loại khí tức bừng bừng sinh cơ cũng phát ra từ trong ngọn lửa này.
Hỏa diễm màu xanh nhạt, hóa thành một đóa thanh liên sinh động như thật khẽ đung đưa từ bên này sang bên kia.
Nhìn ra được nó đang có xu thế bạo nổ.
Sắc mặt Lưu Ngọc không đổi, pháp lực Kim Đan cửu phẩm hùng hậu, chớp mắt khi pháp quyết đánh ra cũng có thể tùy tiện trấn áp Thanh Liên Linh hỏa.
Uy năng không hề tầm thường, nhưng nó cũng chỉ là thứ tầm thường với hắn mà thôi.
Muốn kích phát ra bao nhiêu uy năng thì phải tiêu hao bấy nhiêu Linh lực, pháp lực hoặc là năng lượng khác.
Dù cho bay lên trời hay chui xuống đất ở Tu Tiên Giới này cũng sẽ đạt trình độ nhất định, tuần hoàn theo “Định luật bảo toàn năng lượng.”
Ít nhất ở Tu Tiên Giới này là như thế.
Trải qua tiêu hao phong ấn, Thanh Liên Linh hỏa đã không còn dư thừa bao nhiêu uy năng, trước mặt Lưu Ngọc đã hoàn toàn không đáng chú ý đến, đưa tay ra là có thể trấn áp được ngay.