← Quay lại trang sách

Chương 1404 Đổi mới Ma tu yếu lược

Cái giá cho việc luyện tập quá đắt đỏ, ngay từ lúc bắt đầu đã khiến đại đa số tu sĩ chùn bước.

Luyện Đan Đại Sư còn hiếm có hơn tu sĩ Kim Đan, đạt được thành tựu này cũng sẽ càng khó khăn, địa vị cũng cao hơn tu sĩ Kim Đan bình thường.

Mặc kệ là ở đâu, chỉ cần thể hiện thân phận Luyện Đan Đại Sư, trong những trường hợp bình thường đều có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.

“Tầm thường.”

“Học tập luyện đan hơn một trăm năm, tiêu hao vô số Linh dược Linh thảo mới đi được đến bước này, thật sự không thể xưng là thiên tài.”

Lưu Ngọc hít một hơi thật sâu, tự lẩm bẩm trong lòng, tâm hồn đảo điên dần trở nên bình tĩnh lại.

“Để phòng ngừa không may, lần đi Trung Vực này nhất định phải chuẩn bị một khoản Linh Thạch mới được.”

“Lần này, mạo hiểm luyện chế đan dược tam giai, nên tự mình đi bán.”

Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục luyện đan.

Đối với linh dược bán ra lần này, cuối cùng hắn đã chọn Bồi Nguyên đan, chỉ vì đan dược này là thường thấy nhất trong các loại đan dược tam giai, so ra thì ít nguy hiểm hơn một chút.

Mà giá cả cũng gấp mười lần đan dược nhị giai.

“Xì xì.”

Trong cửa lò, Thanh Dương Ma Hỏa lại sáng lên lần nữa, phóng ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Châm lửa, thêm nhiệt, luyện hóa, ngưng đan, khai lò.

Dùng việc luyện đan, bán đan để bận rộn chủ yếu trong cuộc sống, thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh.

“Năm mươi vạn Linh Thạch.”

“Linh đan tam giai có giá trị gấp mười lần đan dược bình thường, trong khoảng thời gian ngắn đã gom góp được lượng Linh Thạch nhiều như thế.”

“Cứ tiếp tục như vậy cũng giúp mình tiết kiệm được không ít thời gian.”

Dùng thần thức quét qua nhẫn trữ vật, đợi lúc tính toán xong số lượng Linh Thạch, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra vẻ tươi cười.

Ngay lập tức hắn lấy một viên Tuyết Sâm đan rồi nuốt vào, bắt đầu việc tu luyện hằng ngày.

Đầu tiên là Thanh Dương công pháp, sau đó là Tôn Thần diệu pháp, cuối cùng là Tinh Thần chân thân.

Đợi khi tu luyện ba phương diện luyện khí, luyện thần, luyện thể xong một lần, thời gian đã qua bảy canh giờ.

“Ầm ầm.”

Cửa đá chậm rãi mở ra, Lưu Ngọc đi ra khỏi phòng luyện công.

Sau khi tắm rửa thay y phục, hắn nằm trên ghế bành ở đại sảnh, lấy ra một bản công pháp bắt đầu đọc.

Bước vào loại trạng thái “Chí cao chí thượng” trong thế giới Tiên Phủ, thúc đẩy công pháp cũng phải dựa vào tri thức đã biết và tưởng tượng để tiến hành thúc đẩy, cho nên điểm mấu chốt vẫn là tri thức.

Nếu không đủ tri thức, dù cho tiến được vào loại trạng thái kia cũng sẽ không có tiến triển lớn.

Tựa như không bột đố gột nên hồ.

Cho nên từ khi hiểu được có thể thông qua Tiên Phủ để thúc đẩy công pháp thì Lưu Ngọc bắt đầu sưu tập các loại tri thức tu tiên, trong lòng cũng càng xem trọng nó hơn.

Hoàn thành xong tu luyện hằng ngày, ôn dưỡng Pháp Bảo một lúc, đa phần thời gian còn lại đều dùng cho việc tiếp thu tri thức.

“Thư tịch là cầu thang tiến bộ của nhân loại nhỉ?”

“Không phải, tri thức mới đúng.”

Sau khi nhìn thấy câu nói kia trong bộ công pháp nào đó, Lưu Ngọc suy tư một lúc rồi lại lắc đầu, tiếp tục đọc xuống phía dưới.

Mặc dù không phải chính xác tuyệt đối nhưng đây là cách nhìn trước mắt của hắn.

“Có điều trên đời này, thật sự tồn tại chính xác tuyệt đối hay sao?”

“Theo sự phát triển của văn minh tu tiên, dù biết những quy luật kia tựa như sắt nhưng có lẽ cũng sẽ có ngày nó bị phá vỡ?”

Không biết qua bao lâu, Lưu Ngọc đóng sách lại, trong đầu lóe lên ý nghĩ này.

Rơi vào trong vòng xoáy không biết suy nghĩ gì, hắn đã trầm ngâm thật lâu mà chưa thể tỉnh táo lại.

“Có lẽ, trường sinh, thậm chí vĩnh hằng quá hấp dẫn, không nằm ở sự trường sinh của bản thân.”

“Mà là cả quá trình của nó.”

“Chính xác hơn, đó là kiến thức thu được trong quá trình này, chân lý được khám phá!

“So với biển trời bao la, yêu hận tình thù, tín ngưỡng ý nghĩ của tu tiên giả cũng chỉ nhỏ bé như vậy thôi.”

“Nếu tri thức chồng chất từng giờ từng phút trở thành tháp cao, thì nó sẽ còn vĩ đại hơn cả sao trời!”

“Mà có lẽ đây chính là một trong những lực lượng cốt lõi của năng lực thượng cổ.”

Tỉnh táo lại, thu công pháp điển tịch vào nhẫn trữ vật, Lưu Ngọc cảm thấy mình đã khá hơn nhiều.

Nghĩ một chút đến những thành tựu vĩ đại của tu sĩ thượng cổ, cho dù là tu sĩ Kim Đan, thì hắn cũng cảm thấy xấu hổ bởi những kiến thức nông cạn của mình.

Đã từng có một khoảng thời gian “tu tiên” còn được gọi là “tu chân”.

“Tu chân” là thế nào?

Đó không chỉ là “bỏ giả, giữ thật” quá phiến diện và hẹp hòi mà còn là “chân lý và tri thức chân chính”.

Con đường tu tiên đã duy tâm nhưng cũng không duy tâm, càng không rời bỏ cơ sở tài nguyên vật chất.

Không có chuyện đột nhiên lĩnh ngộ một chân lý, rồi đột phá hết cái này đến cái khác.

Chân lý cần được hiểu không phải là thiện và ác, ánh sáng và bóng tối, cũng không phải là đạo lý đối nhân xử thế.

Mà là chân lý tồn tại giữa trời và đất.

Chỉ lĩnh hội kiến thức, lĩnh hội chân lý thôi thì chưa đủ, phải có một nền tảng cảnh giới nhất định.

Ví dụ như nhất định phải từ Luyện Hư kỳ trở lên mới có thể hiểu được “Ngân Triện Văn”, Đại Thừa kỳ là sự tồn tại gần tiên nhất mới có đủ tư cách lĩnh hội “Kim Triện Văn”.

Cảnh giới không đủ, bản chất sinh mạng không cao, miễn cưỡng lĩnh hội thì hậu quả chỉ có một con đường chết!

Cho nên gần như không thể nào tồn tại sinh linh cảnh giới thấp bất chợt lĩnh ngộ được một ít quy tắc gì đó, sau đó xảy ra tình huống một phát bay lên trời.

Nhục thể phàm thai không thể nào gánh chịu nổi quy tắc khổng lồ kia giống như một câu nói là… Không thể nhìn thẳng vào thần!

Chẳng qua từ sau đại chiến thượng cổ, tri thức tu tiên của thế giới này gần như không có chút tiến triển gì nữa.

Kẻ đến sau chỉ dựa trên cơ sở vốn có để vận dùng càng tinh tế hơn thôi.

Nói đúng ra là đi theo con đường tiền nhân từng đi.

Mà sau khi Linh khí của toàn bộ Tu Tiên Giới suy yếu, các loại tài nguyên trân quý càng thêm thưa thớt, mỗi một tu sĩ đều muốn dùng trăm phương ngàn kế để thu thập các loại tài nguyên, càng đẩy tầm quan trọng của tài nguyên lên cao hơn.

Dần dần khái niệm “tu chân” dần phai nhạt, thay vào đó là “tu tiên”.

Chẳng qua tu chân, chân nhân, Chân Quân là xưng hô được truyền từ thời thượng cổ đến bây giờ.

Có lẽ đây chính là một trong những tiêu chí truyền thừa chưa từng cắt đứt từ thời thượng cổ đến bây giờ.

“Thượng cổ nha.”

Lưu Ngọc cảm khái, ngón tay sờ nhẹ lên nhẫn trữ vật, lấy ra một quyển thư tịch da màu đen thật dày.

Quyển sách này đã hơi cũ nát, trang bìa cũng không có chữ viết.

Chính là “Ma tu yếu lược” để hắn thu được rất nhiều!

Có thể nói quyển sách này là thứ khiến hắn nhận thức được sự chân thực của Tu Tiên Giới, mở ra một cánh cửa mới.

Trong đó có vài con đường quen thuộc khiến Lưu Ngọc có thể thu hoạch được kha khá, đến nay lúc nào hắn cũng muốn lấy ra lật xem.