Chương 1407 Đổi mới Ma tu yếu lược (4)
Bỗng nhiên nàng ta nghĩ đến một vấn đề quan trọng, nên lập tức hơi căng thẳng, hai tay hơi dùng sức một chút.
“Phu quân, vậy có phải nên để Thu Thủy…”
Giang Thu Thủy lấy hết dũng khí, nhưng nói được một nửa thì thấy Lưu Ngọc thu liễm ý cười, nên không có nói tiếp.
“Còn chưa hết hy vọng muốn thăng lên vị trí đạo lữ?”
Dù nàng ta còn chưa nói xong, nhưng Lưu Ngọc đã sớm hiểu được ý nghĩ của nàng ta.
Nhưng hắn chỉ ôm người vào lòng, nói sau này lại bàn tiếp.
Mặc kệ Giang Thu Thủy đột phá đến giá trị cực lớn như cảnh giới Kim Đan nhưng hắn đã sớm hạ quyết tâm không tìm đạo lữ, nguyên tắc này của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Cứ như vậy hai người sát lại với nhau nói đến những chuyện xảy ra trong những năm qua.
“A…”
Sau đó sau một tiếng kinh hô đầy thẹn thùng của Giang Thu Thủy, Lưu Ngọc ôm người lên, nhanh chân đi về phòng ngủ.
Tu luyện “Tinh Thần chân thân” đến cảnh giới Liệt Nhật dẫn đến dương khí trong cơ thể quá sung mãn, mỗi một đoạn thời gian đều sẽ phải “âm dương hòa hợp” một lần.
Tiếp xúc gần lâu như thế, cơ thể Lưu Ngọc đã sớm phát sinh sự biến hóa “kỳ quái”.
Nói xong chuyện chính thì đương nhiên phải nghiên cứu “âm dương đại đạo” một hồi.
(Ở đây rút ngắn một ngàn chữ)…
Sau đó, cả hai ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn trong đại sảnh.
“Cái gì?”
“Phu quân muốn chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm sao?”
“Tại sao vậy?”
“Trong tình huống hiện tại, chúng ta đều là Kim Đan, chậm lại không phải tốt hơn sao? Vì sao cứ nhất định phải mạo hiểm như vậy?”
“Phu quân!”
Nghe đến “kế hoạch Trường An”, lúc này sắc mặt của Giang Thu Thủy lập tức thay đổi.
Giống như sợ mất đi cái gì đó, hai tay nàng ta nắm chặt người trước mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập lo lắng.
“Không đi không được.”
Lưu Ngọc chân thành nói.
Bây giờ Giang Thu Thủy đã là trưởng lão tông môn, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này.
Hơn nữa sau khi hắn đi, thế lực do hắn thành lập dựa vào tông môn cũng cần nữ nhân này chủ trì đại cục, cho nên cũng không hề che giấu.
Đã qua hai tháng, chỉ còn lại chừng mười tháng “kế hoạch Trường An” sẽ bắt đầu.
Còn phải sắp xếp một vài chuyện khắc phục hậu quả, cho nên không thể kéo dài thêm.
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Thu Thủy tối sầm lại, chỉ là mười ngón tay nắm chặt nhau, rơi vào im lặng.
“Yên tâm.”
“Nàng còn không hiểu rõ ta sao?”
“Nếu đã quyết tâm mạo hiểm thì nhất định phải thật nắm chắc!”
Mặc dù thực sự không chắc chắn, nhưng vì để ổn định quân tâm, Lưu Ngọc vẫn nói dối.
“Thật sao?”
Có được sự khẳng định, vẻ mặt Giang Thu Thủy đã dễ nhìn hơn một chút, cuối cùng nàng ta không khuyên nữa, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lo lắng không yên.
Chính là Hoành Đoạn sơn mạch, có bao nhiêu thiên tài đã chôn thân ở đó?
“Như Yên đã bế quan Kết Đan rồi phải không?”
Sau khi dặn dò một ít chuyện cần sắp xếp xong, Lưu Ngọc lại hỏi đến tình huống của Kỷ Như Yên.
Không giống như Giang Thu Thủy, thời điểm đột phá bình cảnh Kim Đan, nàng ta vẫn có thể nhận được một vài sự giúp đỡ từ tông môn.
Nhưng là một tu sĩ nửa đường gia nhập, không được tông môn tín nhiệm, cho nên Kỷ Như Yên rất khó để có thể nhận được sự giúp đỡ, khả năng gần như là bằng không.
Mà Kỷ gia cũng chỉ là một gia tộc Trúc Cơ nhỏ, chính nhờ vào mối quan hệ giữa Kỷ Như Yên và Lưu Ngọc mà mấy năm nay mới có chút khởi sắc.
Nhưng đột phá bình cảnh Kim Đan là một chuyện lớn, bọn họ cũng không trợ giúp được cho nàng ta bao nhiêu.
Cho nên các loại tài nguyên mà Kỷ Như Yên dùng để đột phá bình cảnh, đương nhiên là do Lưu Ngọc cung cấp, trong đó có cả “Kết Kim đan” và “Thiên Trần đan”.
Dù sao nàng ta cũng là nữ nhân của hắn, bọn họ cũng đã thiết lập Nguyên Thần cấm chế.
Bất kể là suy nghĩ từ góc độ lợi ích, hay là tình cảm, hắn cũng phải cố gắng hết sức giúp đỡ.
Một khi thành công, hắn có thể lập tức thu thêm được một chiến lực Kim Đan, vẫn là loại người mà sẽ nhẫn nhục chịu khó.
Hơn nữa dưới sự trợ giúp của “Kết Kim đan”,“Thiên Trần đan”, cùng với các phương diện khác như Kết Đan Tâm Đắc, Linh mạch tam giai, xác suất đột phá bình cảnh Kim Đan thành công của hai nàng ta đương nhiên không phải là những tu sĩ bình thường có thể sánh bằng.
Nếu như vậy mà vẫn không thể thành công, vậy thì cũng chỉ có thể nói là do “số kiếp”.
Đối với việc đối phương cũng được hưởng đãi ngộ tương tự như mình, Giang Thu Thủy cực kỳ ghen tị.
“Vâng.”
“Mười một năm trước, Như Yên muội muội cũng đã bế quan đột phá bình cảnh Kim Đan, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì.”
“Có điều khi quan sát động tĩnh của muội ấy, mọi thứ đều rất thuận lợi.”
Khẽ bĩu môi một cái, trong lòng Giang Thu Thủy có hơi mất hứng, nhưng nàng ta không biểu lộ ra ngoài, vẫn cặn kẽ nói:
“Ừ.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu.
Kỷ Như Yên nhỏ hơn hắn mười một tuổi, năm nay khoảng chừng một trăm năm mươi lăm tuổi.
Xét về tốc độ tu luyện mà nói, tốc độ này cũng không nhanh, nhưng căn cơ của nàng ta lại vô cùng vững chắc, vì vậy xác suất Kết Đan hẳn là còn muốn vượt qua Giang Thu Thủy.
Nhưng xác suất cũng chỉ là xác suất, cuối cùng có thể thành công hay không, vẫn tùy thuộc vào tình huống của cá nhân nàng ta.
“Kim Đan tứ phẩm sao?”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc một tay đặt lên bụng Giang Thu Thủy, ánh mắt nhìn nàng ta hỏi thăm.
Vẻ ngượng ngùng thoáng qua gương mặt của nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nhắm mắt lại gật đầu một cái.
Một luồng thần thức của Lưu Ngọc lan tràn ra, dễ dàng xuyên thấu qua sự cản trở của cơ thể, tiến vào đan điền.
Dưới tình huống không có sự kháng cự, ngay lập tức, hắn đã nhìn thấy một Hồ pháp lực màu lam.
Và trên Hồ pháp lực, một viên Kim Đan to cỡ bằng hạt lạc màu thủy lam.
Dùng tầm nhìn của Linh Giác, hắn mơ hồ cảm giác được, trên Kim Đan màu thủy lam có nhiều ánh sáng bạc giống như cát mịn, không nhiều không ít, vừa vặn bao bọc xung quanh.
“Quả nhiên là Kim Đan tứ phẩm.”
Trong lòng lóe lên ý nghĩ này, Lưu Ngọc thu hồi thần thức.
Không phải là Kim Đan của mình thì càng khó quan sát, cho dù tu sĩ khác không ngăn cản, thì hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy nhiều đến mức đấy mà thôi.
Những loại đạo vật này, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói thì vẫn còn quá mức “cao cấp”.
Trong mắt hắn, nó giống như cát mịn, nhưng trong mắt Giang Thu Thủy, nói không chừng nó lại là một hình dáng khác.