Chương 1406 Đổi mới Ma tu yếu lược (3)
Sau đó hắn vung ra một tuyệt bút, viết xuống mấy thủ đoạn lên quyển sách cũ kỹ.
Nhắm vào những điểm yếu khác nhau của bản chất con người, Lưu Ngọc dựa theo sự thấu hiểu của mình viết ra từng con đường trong “Ma tu yếu lược”.
Mọi con đường đều có thể thực thi tốt ở Tu Tiên Giới hiện giờ.
Chỉ cần hoàn toàn hiểu rõ “Ma tu yếu lược” và hạ quyết tâm vững vàng bước đi trên con đường tăm tối này.
Cho dù là tu sĩ tư chất bình thường, tư chất kém cỏi, cũng có khả năng một phát lên trời trở thành Trúc Cơ!
Không thể không thừa nhận, bây giờ ở tông môn, gia tộc nắm giữ đa phần tài nguyên, do đó tu sĩ bình thường nếu không có cơ duyên, sẽ khó có tương lai xán lạn.
Ít nhất, đối với hầu hết tu sĩ đều như thế.
Làm từng bước một, tương lai có thể đi được bao xa thì gần như có thể đoán trước được.
Chỉ bằng cách phá vỡ xiềng xích vô hình và sở hữu các tiêu chuẩn đạo đức linh hoạt, mới có thể tiến xa hơn trên con đường tu tiên!
Đương nhiên, cuối cùng nó có thể thành công hay không còn phải phụ thuộc vào biểu hiện của tu sĩ.
“Ma tu yếu lược” có đủ các con đường, trọng tâm chính là lợi dụng nhược điểm của con người.
Chỉ cần có thể lĩnh ngộ được điều này đồng thời kiên định thực hiện tiếp, nếu số mạng may mắn, có thể đạt được thành tích xa hơn rất nhiều so với ban đầu là điều dĩ nhiên!
Lòng tò mò, háo sắc, tham lam, phẫn nộ.
“Vù vù.”
Lợi dụng nhược điểm của con người rồi dựa vào sự thấu hiểu của mình, Lưu Ngọc viết lại từng con đường vào sách.
Trong lúc đó hắn còn thỉnh thoảng dừng lại nghiêm túc suy nghĩ, mãi cho đến nửa canh giờ sau, mới viết xong tất cả.
“Phù…”
Lưu Ngọc thổi ra một hơi, để mực trên sách được khô nhanh hơn.
“Thời đại này muốn đi xa trên con đường tu tiên thì nên có chỗ hơn người một chút.”
“Hoặc là bản lĩnh bách nghệ tu tiên, hoặc là có nhận thức rõ ràng về Tu Tiên Giới.”
Hắn tự lẩm bẩm một mình rồi nhìn kiệt tác của bản thân, cũng khá hài lòng.
Đợi khi mực khô, Lưu Ngọc ngẫm nghĩ rồi lại lấy ra một quyển sách trống có bìa màu đen, cầm bút lên và bắt đầu chép lại.
Sau nửa canh giờ qua đi, một quyển bí tịch “Ma tu yếu lược” thật dày đã được sao chép xong, hắn thu cả hai quyển vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó cho thị nữ Văn Thải Y tiến vào để rót Linh trà cho mình.
“Công tử, mấy ngày trước lúc người bế quan, Đại phu nhân đã từ Nguyên quốc trở về.”
“Lúc này người có muốn gặp Đại phu nhân không?”
Văn Thải Y vén nhẹ tay áo rót Linh trà ra, rồi nhỏ giọng nói.
Sắc mặt của nàng cứng ngắc, lúc nói chuyện rõ ràng hơi mất tập trung, đốt ngón tay siết chặt đến hơi trắng bệch.
Hiển nhiên lúc này nàng có hơi lo sợ bất an.
Chỉ vì hai năm trước đó, bỗng nhiên Giang Thu Thủy truyền đến tin tức thành công Kết Đan, nhảy lên trở thành Kim Đan trưởng lão của tông môn.
Đối với dạng thị nữ muốn thượng vị như nàng, áp lực không cần nghĩ cũng biết.
Ánh mắt Lưu Ngọc sáng ngời, cũng nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ mỉm cười nói:
“Ngươi là thị nữ của bổn tọa, không được sự cho phép của bổn tọa thì không ai có thể bắt ngươi đi được.”
“Yên tâm đi.”
Đối với việc xử lý tốt quan hệ giữa các nữ tử thế nào, hắn vô cùng hiểu rõ, sẽ không xuất hiện tình trạng “Cung đấu”.
Đối với Lưu Ngọc mà nói, cho dù Giang Thu Thủy Kết Đan thành công, quan hệ hai bên cũng sẽ không thay đổi.
Lúc trước như thế nào thì sau này cũng sẽ như vậy.
Dù sao…
“Vâng, công tử!”
Nghe được lời cam đoan, sắc mặt của Văn Thải Y vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng không cần phải lo sợ bất an nữa, sau khi hành lễ xong thì nhanh chân rời khỏi động phủ.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lưu Ngọc lắc đầu.
Hắn lấy Luyện đan bút ký ra bắt đầu ghi chép lại đặc tính mới của Thanh Dương Ma Hỏa và vài tâm đắc khi luyện chế Linh đan. …
Sau khi tấn thăng cảnh giới Kim Đan, Giang Thu Thủy cũng không dọn khỏi Thông Thiên phong hay lựa chọn một tòa Linh sơn khác mà vẫn ở lại Thanh Dương phong.
Cho nên sau khi Văn Thải Y tiến vào thông báo, chỉ nửa khắc sau bên ngoài động phủ đã truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Chỉ là khi nghe thấy tiếng bước chân cũng có thể tưởng tượng ra tâm trạng vui sướng của chủ nhân nó.
“Phu quân!”
Ngân Trâm trên tóc va chạm với nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy êm tai, Giang Thu Thủy với thân váy dài màu tím nhạt xuất hiện.
Trên khuôn mặt tinh xảo rõ ràng chứa đựng sự vui sướng, nàng ta nhanh chóng bổ nhào đến.
Lưu Ngọc chỉ kịp giang hai cánh tay đã lập tức nhận ra trên đùi hơi trầm xuống, mùi hương quen thuộc chui vào trong mũi, đầu ngón tay lướt qua đều là mềm mại.
“Cẩn thận tính thì đã hơn hai mươi năm không gặp rồi?”
Nhìn trên tóc của Giang Thu Thủy là cây pháp khí Ngân Trâm mình đưa cho nàng ta lúc còn Trúc Cơ, trong lòng của hắn lập tức lóe lên ý nghĩ này.
Ngồi trên chân hắn, Giang Thu Thủy ôm chặt eo Lưu Ngọc, vùi khuôn mặt vào bộ ngực của hắn, im lặng một lúc lâu.
Lẳng lặng vuốt ve.
Mãi cho đến chừng mười mấy hơi thở sau, nàng ta mới mở miệng:
“Phu quân, ta Kết Đan thành công rồi.”
Lúc nói lời này, cuối cùng nàng ta hơi tách ra một khoảng cách nhất định.
Đôi mắt tràn ngập tình cảm tươi đẹp nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc, dường như đang chờ đợi khích lệ và khẳng định từ hắn.
“Rất tốt.”
“Lần này Thu Thủy đúng là làm rất tốt.”
Lưu Ngọc sờ lên mặt nữ tu kia, xúc cảm lạnh buốt, tinh tế nhẵn mịn, rồi nói khẽ.
Tu sĩ xung kích lên bình cảnh Kim Đan, trừ phi đổ pháp lực vào cố hóa cửa ải kia, nếu không, sau đó dù thất bại ở bất cứ cửa nào đều có thể dẫn đến khả năng tử vong.
Có thể tưởng tượng được nguy hiểm trong đó là bao nhiêu.
Giang Thu Thủy có thể Kết Đan thành công, chứng minh đã trưởng thành, mặc kệ nguyên nhân nào thì đều đáng được khẳng định.
Dù sao nàng ta Kết Đan thành công, mặc kệ là cân nhắc loại nào đều không phải đều có lợi cho mình hay sao?
Nàng ta là đệ tử xuất thân từ dòng chính biệt viện, cũng có thể tham gia hội nghị trưởng lão, không phải tương đương với việc từ nay mình sẽ có thêm một phiếu sao?
Lúc hai người ở chung, Giang Thu Thủy ít khi che giấu tâm trạng của mình, nghe hắn khích lệ thì lập tức nhoẻn miệng cười.