Chương 1410 Lại đến Tây Sa(3)
Chỉ cần giao lá bùa cho tử sĩ của cứ điểm, người đó có thể nhanh chóng liên lạc với hắn.
“Đệ tử đã hiểu.”
Chu Vân Long nhận lấy lá bùa, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cầm lá bùa trong tay, cuối cùng hắn ta cũng cảm thấy bản thân không còn đơn độc trong cuộc chiến nữa, bởi vì phía sau còn có sư tôn.
Ngay từ đầu, bởi vì Thánh Hỏa Giáo, Lưu Ngọc đã bắt đầu con đường tu tiên với tư cách là một đệ tử.
Nếu không, hắn đã trở thành chất thải của yêu thú.
Ngoài việc thuộc lòng “Thánh Hỏa biên niên sử”, hắn ta từ lâu đã nảy sinh một loại nhận thức nguyện ý gánh vác phần trách nhiệm đối với Thánh Hỏa Giáo.
Tuy là, hắn ta còn chưa tiếp xúc qua với bất kỳ một giáo chúng nào.
Sư phụ “coi trọng” hắn ta như vậy, bản thân hắn ta cũng có một loại nhân duyên khó giải thích được với Thánh Hỏa Giáo, đã khiến lúc này Chu Vân Long dâng lên một một loại cảm giác sứ mệnh.
Trong lòng dường như có một ngọn lửa đang bắt đầu cháy hừng hực!…
Ven đường, Lưu Ngọc thỉnh thoảng hạ đạo ánh sáng xuống, tiến vào căn cứ của tu tiên giả.
Nhưng thật đáng tiếc, liên tiếp nhiều cứ điểm, đều là vườn không nhà trống.
“Là bọn họ chủ động rút lui, không phải bị tiêu diệt.”
“Theo một cách nào đó mà nói, thì đây là chuyện tốt.”
Sờ Phá Bại kiếm treo bên hông, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ.
Năm đó hắn tin tưởng vào lời của bản thân, lựa chọn chủ động rút lui, tuy từ bỏ tương đương với việc mất đi một phần lợi ích, nhưng cuối cùng người không sao, thì sẽ không lập tức xảy ra tình huống tuyết lở.
Chẳng qua hắn lại lựa chọn phương thức ẩn núp, bỏ qua một phần lợi ích khổng lồ, tất cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Không có đủ tài nguyên, nội bộ giáo phái lục đục, bây giờ tình huống thế nào cũng khó mà nói rõ được.
“Như thế thì phải xem tín ngưỡng của bọn họ có “thành kính” hay không rồi.”
“Phải chăng có thể duy trì thành kính ngay cả khi dưới tình huống không có tài nguyên hay không?”
Đứng trước một tiệm đan dược, ánh mắt Lưu Ngọc hơi lóe lên.
Mất đi giáo chúng thống lĩnh hạch tâm, tàn dư Thánh Hỏa Giáo như rắn mất đầu, hơn nữa còn phải đối mặt với sự chèn ép của Thần Sa Môn và sự truy sát của Thiên Ma Tông, Thiên Nhất Tông.
Không cần suy nghĩ cũng có thể biết rõ, tình huống của Thánh Hỏa Giáo chắc chắn vô cùng không ổn.
Tiệm đan được người đến người đi, tìm khắp các ngóc ngách cũng không tìm được ký hiệu gì của Thánh Giáo.
“…”
Liên tiếp mấy cứ điểm đều là như thế, khiến sắc mặt của Chu Vân Long có hơi khó coi, hắn ta ý thức được tình cảnh khó khăn lúc này của Thánh Hỏa Giáo.
Đồng thời, trong lòng của hắn ta cũng có chút sợ hãi.
Từ lúc tu luyện cho đến nay, kinh nghiệm đấu pháp và ở chung với người khác của hắn ta vô cùng ít ỏi, nhiều nhất cũng chỉ giao thủ với yêu thú cấp thấp, thỉnh thoảng sẽ thỉnh giáo với các tu sĩ được Lưu Ngọc sắp xếp cho.
Lý luận tri thức của hắn ta tuy là phong phú, nhưng kinh nghiệm thực tế lại vô cùng thê thảm!
Đối mặt với loại tình huống như hiện tại, Chu Vân Long không biết phải làm sao, thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.
“Vì sao mình cứ có cảm giác nhiệm vụ này vốn chính là một cái hố lửa sâu không thấy đáy chứ?”
Trong lòng của hắn ta thầm oán hận.
Nhưng khi đối mặt với sư tôn nghiêm khắc, hắn ta lại không dám nói ra nửa chữ không.
Giờ khắc này Chu Vân Long không thể không thừa nhận, ý thức trách nhiệm của hắn ta quá nặng nề, trong lòng quả thực là đã dâng lên ý nghĩ trốn tránh đáng xấu hổ.
Hắn ta chưa đến năm mươi đã tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, còn một khoảng thời gian dài mới đến lúc cầu Tiên vấn Đạo.
Hắn ta thật sự không muốn từ nay về sau bản thân sẽ như một con chuột bình thường ở cống ngầm, trốn Đông trốn Tây!
Đứng trước cửa tiệm đan dược, Chu Vân Long hơi cúi đầu rơi vào im lặng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mà bên kia, Lưu Ngọc khoanh hai tay trước ngực, mũ trùm màu đen rũ xuống đằng sau, bình tĩnh nhìn vẻ mặt biến đổi của “đồ nhi ngoan”, nét mặt không có một chút biểu cảm nào.
Hắn tin tưởng, chính đồ nhi ngoan này của mình sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
Trong phường thị người đến người đi, đối với hai người mặc hắc bào, tu sĩ qua lại thật sự có chút tò mò.
Nhưng cảm nhận được trong hai người này có một người là tiền bối Kim Đan, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, dời ánh mắt đi, không dám nhìn nhiều.
Bọn họ hành lễ từ phía xa, chân cũng vội vã rời đi, e sợ rằng sẽ rước họa vào thân.
“Haiz…”
Chu Vân Long nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt một lần nữa lại trở nên kiên định.
Cuối cùng trong lòng người này, đạo đức và lương tri vẫn chiếm thế thượng phong, đè ý nghĩ xấu hổ trong lòng kia xuống.
Bởi vì Thánh Hỏa Giáo mới bước chân vào tiên đồ, trong vô hình, hắn ta đã thiếu giáo phái này quá nhiều, nên vẫn muốn hoàn trả lại.
Bằng không thì trong lòng hắn ta sẽ mãi vướng bận ở cửa ải kia.
Ít nhất là hiện tại hắn ta không qua được.
Lưu Ngọc thu hết vẻ mặt của hắn ta vào mắt, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cũng đã hiểu rõ lựa chọn của người này.
Đúng vậy, đời này đại đa số phàm nhân từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục “có ơn tất báo”,“có ân tất hoàn” rồi.
Đây quả thật là một điều có lợi cho việc thống trị vững chắc, người cầm quyền cũng sẽ cố ý mở rộng điều này.
Có điều quan niệm này đặt trong Tu Tiên Giới lại chưa chắc có thể áp dụng được, chung quy còn phải đích thân trải qua một vài chuyện thì mới có thể hiểu được tầng đạo lý kia.
Quân tử có thể thống trị một phương, nhưng có đôi khi lại bị chính tầng gông xiềng vô hình này khóa lại, không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã bị như thế!
Mặc dù tu vi của Chu Vân Long đã đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng bởi vì luôn được Lưu Ngọc dẫn theo bên cạnh, cho nên kinh nghiệm hành tẩu Tu Tiên Giới của hắn ta bị thiếu thốn nghiêm trọng.
Chính vì thế mà tuy hắn ta có thể tránh khỏi việc chết yểu, nhưng cũng đưa đến vấn đề thiếu kinh nghiệm, thậm chí còn không bằng một vài tu sĩ Luyện Khí kỳ.
“Chẳng qua trong ba mươi năm này, hắn ta được các lão sư chỉ dạy, cho nên lý luận tu tiên của hắn ta cũng coi như là phong phú.”
“Chỉ là hắn ta cần trải nghiệm thêm một ít chuyện, nói không chừng có thể thông hiểu được đạo lí.”
“Có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, còn có vài thủ đoạn bảo mệnh mà bổn tọa ban thưởng, thế nên không cho phép hắn ta xảy ra sai lầm.”
“Nếu như vậy mà vẫn không thể trưởng thành, thì con cờ này cũng chỉ có thể vứt bỏ.”
Trong con ngươi đen như mực của Lưu Ngọc lóe lên tia sáng tính toán, cuối cùng hắn nhìn thoáng về phía tiệm đan dược, rồi quay người thản nhiên nói:
“Đi thôi.”
Dứt lời, hắn đã dẫn Chu Vân Long trực tiếp rời khỏi phường thị.
Dọc đường, tất cả tu sĩ đều rối rít nhường đường.