← Quay lại trang sách

Chương 1411 Con đường cứu rỗi nằm ngay trong đó!

Đến nay tại Thiên Nam Tu Tiên Giới, một tu sĩ Kim Đan đã trở thành tiền bối cao nhân thực thụ, bình thường mấy chục năm cũng không nhất định xuất hiện lấy một lần.

Mà tại phường thị nhỏ vừa bình thường, người đóng giữ cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ.

Cũng không lâu lắm, bên ngoài phường thị đã có một đạo ánh sáng phóng lên, bay về hướng Tây Nam.

“Dù cho con cờ này không thành công thì cũng mình không dính líu bao nhiêu.”

“Chút tài nguyên này chẳng là gì cả, Thánh Hỏa kinh đã ở trong tay, muốn bồi dưỡng bao nhiêu thì có thể bồi dưỡng bấy nhiêu.”

“Chỉ cần mình có thể sống sót trở về.”

“Chẳng qua còn có một việc không thể tiếp tục trì hoãn nữa.”

Trong khi phi hành, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Liên tiếp mấy lần đều “thu xếp” không thành công, đối với một vài cứ điểm tồn tại lúc trước, hắn đã không còn ôm nhiều hy vọng.

Lần này hắn dự định trực tiếp đến địa điểm ẩn núp mà năm đó giáo chúng Trúc Cơ “Tử Tâm” đã nói.

Chỉ cần tìm được một cứ điểm thì có thể lập tức thông qua liên hệ giữa các giáo chúng, liên hệ với tàn dư của Thánh Hỏa Giáo, chuyện còn lại cũng đơn giản hơn nhiều. …

Hồng Sa ốc đảo là một ốc đảo nhỏ ở vùng đất Tây Nam.

Bởi vì nơi đây sản xuất ra một loại tài nguyên nhị giai và nhiều loại tài nguyên nhất giai khác, cho nên đã hấp dẫn khá nhiều tu tiên giả đến đây kiếm ăn.

Dần dà nó đã trở thành một tòa phường thị cỡ trung không lớn không nhỏ, tên là phường thị Hồng Sa.

Phường thị Hồng Sa là số ít phường thị không bị Thần Sa Môn quản lý.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, không muốn sống dưới bóng ma của Thần Sa Môn, cũng không muốn phải rời khỏi khu vực Tây Sa, cuối cùng là có không ít tu sĩ vẫn lựa chọn kết cục ở nơi đây.

“A.”

Dưới ánh chiều tà, một gã tu sĩ tuần tra ngáp một cái, lười biếng xoay eo, có hơi không được tỉnh táo.

Phường thị Hồng Sa bình yên đã lâu, lại không có tu sĩ nào gây sự, cho nên bọn họ cũng chỉ như là món đồ trang trí mà thôi.

Thậm chí ngay cả tu sĩ lui tới cũng rất ít khi bị kiểm tra.

Một gã thủ vệ canh giữ bên phải cửa chính phường thị lúc này đang nghĩ thầm, đợi lúc nữa thay ca, gã có nên đi tìm nữ tu nào đó ở đoàn hát hay không…

Nhưng vào lúc này, một luồng Linh áp khiến người ta hít thở không thông bất chợt phủ xuống!

Một đạo thanh quang từ xa đến gần, rơi xuống trước cổng chính của phường thị, hiện ra bóng dáng hai tu sĩ mặc áo choàng đen.

Một người thân hình khôi ngô, dù có áo choàng đen che chắn thì vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lực mạnh mẽ từ đám cơ bắp màu đồng cổ kia phát ra, cả người tràn đầy hơi thở dương cương.

Nhưng có lẽ là bên trong phần khí chất dương cương này lại có vài phần thư sinh tao nhã, chúng hài hòa tự nhiên đến thế, chẳng có nổi chút cảm giác mâu thuẫn nào.

Một người khác trông trẻ tuổi hơn một chút, tướng mạo thanh tú, làn da trắng nõn, tu vi cũng là thâm tàng bất lộ.

“Tu sĩ Trúc Cơ!”

Ngay lập tức hai gã thủ vệ ý thức được tu vi của Chu Vân Long, nhưng đối với người còn lại thì vẫn còn ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng.

Luồng Linh áp cao như núi kia dù là người đứng đầu của phường thị có tu vi cao nhất cũng chưa từng mang đến cho bọn họ cảm giác này.

“Chẳng lẽ là Kim Đan chân nhân sao?”

Trong lòng hai người đồng thời lóe lên ý nghĩ này.

Từ khi Linh áp phủ xuống, cửa chính phường thị cũng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tất cả tu sĩ đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ vị Kim Đan chân nhân này đến với ý không tốt.

Trong phường thị Hồng Sa không có tu sĩ Kim Đan, một khi xảy ra bất trắc gì thì không thể ngăn nổi vị chân nhân này.

“Không biết tiền bối có gì phân phó?”

Chần chừ một lúc, một gã thủ vệ phường thị run rẩy tiến lên hành lễ rồi nói.

“Tiền bối có bất cứ chuyện gì chỉ cần phân phó một câu, tại hạ dù đầu rơi máu chảy cũng nhất định sẽ làm tốt!”

Một vị thủ vệ khác của phường thị cũng nói bổ sung.

“Bổn tọa tới đây chỉ vì một chút việc riêng.”

“Không cần các ngươi chạy vặt, cứ như bình thường, làm tốt chuyện của bản thân là được.”

“Chỉ có điều, bổn tọa không hy vọng sẽ bị quấy rầy, nếu không tự các ngươi gánh lấy hậu quả!”

Lưu Ngọc xốc nhẹ mũ trùm, từ tốn nói.

Lúc nói chuyện đồng thời hắn còn để Linh áp Kim Đan trung kỳ cường đại bao phủ khắp toàn trường, khiến cho rất nhiều tu sĩ đều cứng người.

Nhưng may mắn luồng Linh áp cường đại này chỉ thoáng qua rồi biến mất, không thì sẽ xuất hiện thật nhiều trò hề.

“Vâng, vâng, vâng, tiền bối dã dặn dò, trên dưới phường thị Hồng Sa nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Hai tên thủ vệ cười nịnh nọt, nói.

Bọn họ chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ biết vị tiền bối trước mặt có tu vi cao hơn cả người đứng đầu phường thị, rất có thể là Kim Đan chân nhân.

Chỉ cần hắn không quá phận, tất cả yêu cầu của hắn cứ đồng ý trước rồi tính tiếp.

“Đi thôi.”

Lưu Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Vân Long, sau đó nhấc chân đi vào trong phường thị như đi vào chốn không người.

Hắn không có hứng thú với tiết mục giả vờ chiêu hiền đãi sĩ kia.

Tu sĩ Kim Đan cao cao tại thượng, thái độ đối đãi với tu sĩ cấp thấp như vậy đã coi như là ôn hòa rồi.

Thực lực hay bản chất sinh mạng đều có sự chênh lệch khổng lồ, ở trong mắt rất nhiều Kim Đan chân nhân, tu sĩ cấp thấp và phàm nhân chẳng khác gì con kiến hôi cả.

Dù số lượng có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ khiến họ nhìn thêm vài lần mà thôi, dưới tình huống bình thường thì vốn không đáng để coi trọng.

Sau khi đi vào phường thị không lâu, Lưu Ngọc đã dùng thần thức quan sát thấy được có vài tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện, chẳng qua bọn họ chỉ dám quan sát từ xa.

Không có bất kỳ người nào có can đảm dùng thần thức nhìn trộm.

“Coi như thức thời.”

Hắn lóe lên ý nghĩ này.

Lưu Ngọc không phải là hạng người nhân từ hay nương tay, nếu như có tu sĩ có can đảm tự cho mình là thông minh nhìn trộm hắn, vậy thì hắn không ngại ra tay huyết tẩy một lần trong phường thị này.

Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Tu sĩ giận dữ, máu chảy thành sông, chính là như thế!…