← Quay lại trang sách

Chương 1420 Nói chuyện trước lúc lâm chung(3)

Gia tộc đầu tư không ít tài nguyên, nếu không Kết Đan thành công thì sẽ phải vì gia tộc mà cống hiến, phát huy giá trị còn lại của bản thân.

Làm một công cụ thông gia, Nghiêm Hồng Ngọc đã phát huy hết tác dụng của mình, về phần nàng ta tạ thế hay không ngược lại đã không quan trọng nữa rồi.

Nghiêm trưởng lão sống hơn sáu trăm năm, nhìn thấy quá nhiều hậu bối xuất sắc, nên chỉ thấy đáng tiếc vì nàng ta không thể ngưng kết Kim Đan, trái lại còn chết trước mình.

Dần dà thì lão cũng không còn cảm giác gì nữa.

Chỉ có Nghiêm Quần Nhi là hậu bối có hy vọng ngưng kết Kim Đan lớn nhất, mới có thể khiến lão coi trọng nhiều hơn.

Tình cảm của lão không chỉ ký thác mỗi một hậu bối, mà là ký thác trên toàn bộ gia tộc.

“Nhân chi thường tình, sư đệ có thể hiểu được.”

Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, không dự định truy cứu.

Nói cho cùng, thông gia chỉ là một thái độ dò xét mà Nghiêm gia thể hiện với hắn, nếu hai bên đã biết thái độ của nhau, vậy thì công cụ lúc trước đã không còn tác dụng nữa.

Đối với Nghiêm Hồng Ngọc, từ đầu đến cuối hắn đều không có ý nâng đỡ đối phương, cũng không hối hận với lựa chọn ban đầu của hắn.

Sau khi hai người bàn bạc xong những kế hoạch sau khi lão tạ thế thì bắt đầu rảnh rỗi nói chuyện phiếm.

Đa phần đều là đối phương nói, còn Lưu Ngọc chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa thêm vài câu.

Nghiêm trưởng lão thao thao bất tuyệt nói, giống như là đã hoàn toàn coi nhẹ sống chết, không ngừng nói về chuyện năm xưa.

Ví dụ như đối đầu với nhóm địch tu nào đó, chém giết tu sĩ nổi danh nào đó, còn có ngưỡng mộ vị tiên tử nào đó, cuối cùng điều đáng tiếc nhất chính là không thể đạt được ước muốn, khiến lão cảm thấy vô cùng tiếc nuối các loại.

Giữa từng câu từng chữ nói ra thể hiện hai người giống như người bạn cùng trang lứa, ở chung cũng có chút vui vẻ.

Mãi cho đến khoảng nửa ngày sau, lúc này bọn họ mới lưu luyến không rời mà tàn cuộc.

“Cho dù là tu sĩ Kim Đan thì cũng chạy không thoát luân hồi sinh tử.”

“Lưu mỗ ta tuyệt đối không lựa chọn phương thức chết như thế này!”

“Hoặc là thành Tiên chân chính, hoặc là chết trên Tiên lộ!”

“Không làm ngôi sao sáng chói nhất thời, chỉ muốn làm mặt trời duy nhất trên bầu trời kia, một ánh mặt trời vĩnh hằng!”

Lưu Ngọc rời khỏi Thanh Tú phong, yên lặng suy nghĩ.

Lúc này, trong bóng đêm đã bao phủ bầu trời và lục địa, trong bầu trời đêm, trăng và sao đang thi nhau tỏa sáng.

Bởi vì sao trời, cho nên đêm nay không hề tối tăm.

Hắn hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh lập tức biến mất khỏi Thanh Tú phong, biến thành một điểm nhỏ ở đường chân trời.

“Ầm ầm”

Cửa đá chậm rãi mở ra, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Hiểu rõ tin tức Nghiêm trưởng lão sắp tạ thế, Lưu Ngọc có chút xúc động khó hiểu, tâm trạng cũng không khỏi trở nên nặng nề.

Hắn trở lại động phủ điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, đợi khi trong lòng dần bình tĩnh lại thì dự định sẽ lập tức tiến vào Luyện Công phòng.

Nhưng vào lúc này, túi Linh thú chợt truyền đến một trận dao động cực lớn!

“Hửm?”

“Là Tiểu Thanh?”

Lưu Ngọc sờ lên túi Linh thú đang hơi rung động, thuận tiện thông qua liên hệ từ khế ước chủ tớ, hắn ngay lập tức cảm nhận được trạng thái lúc này của nó.

Lúc này trạng thái của Tiểu Thanh vô cùng kỳ diệu, tinh thần hơi uể oải suy sụp, nhưng bản chất sinh mệnh lại đang chậm rãi tăng cao, dần dần trở nên mạnh mẽ.

“Kẹt ở nhị giai đỉnh phong mấy chục năm, bây giờ cuối cùng ngươi cũng muốn đột phá bình cảnh rồi sao?”

Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ này, nhanh chóng đi vào Linh thú thất.

“Rầm rầm.”

Sau khi vào Linh thú thất, Lưu Ngọc gỡ túi Linh thú xuống rồi đổ nhẹ ra, một bóng đen khổng lồ lập tức xuất hiện trong căn phòng ẩm ướt lạnh lẽo.

Thân nó dài năm sáu trượng, eo to như cối xay, làn da màu xanh hơi nhạt, thoạt nhìn như màu xanh phỉ thúy.

Đầu rắn chẳng những không có hình dáng bằng phẳng, trái lại là một kiểu dáng lập thể, ngược lại có thêm vài phần uy nghiêm.

Mấy chục năm qua đi, bề ngoài của Tiểu Thanh đã biến hóa khá nhiều, đã khác Âm Minh Linh Xà một trời một vực.

Màu da từng là màu xanh đen đã biến thành màu xanh thuần túy.

Điều này đại biểu huyết mạch của nó đã biến đổi hoàn toàn, triệt để đạt đến cấp bậc Linh yêu.

“Với huyết mạch cao cấp của Linh yêu, việc ngưng kết bình cảnh Yêu Đan, đột phá cũng không có gì khó khăn.”

“Mặc dù đối với yêu thú mà nói, tốc độ tấn thăng tam giai trong vòng một trăm năm ngắn ngủi quả thực là đã vô cùng nhanh.”

“Nhưng những năm gần đây, mình cũng đã đầu tư rất nhiều tài nguyên vào nó, chắc chắn nó sẽ không xuất hiện tình huống căn cơ bất ổn.”

“Long Huyết quả, Tụ Linh đan, thịt yêu thú, máu yêu thú.”

“Được nhiều Linh vật tẩm bổ như vậy, căn cơ Tiểu Thanh hẳn là đã vượt xa yêu thú bình thường mới đúng.”

Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, phán đoán trạng thái lúc này của Linh thú của mình, và khả năng ngưng kết Yêu đan tấn thăng tam giai của nó.

Ngay lập tức sắc mặt hắn đã lộ ra vẻ tươi cười, suy ra được kết luận khiến người ta rất vui sướng.

“Xì xì.”

Tiểu Thanh khó khăn mở mắt ra, chật vật phun lưỡi rắn, bày tỏ sự vui sướng và thân cận khi nhìn thấy chủ nhân.

Nhưng bởi vì trạng thái lúc này nên nó hơi buồn bã ỉu xìu, cũng không nhanh chóng vọt đến giống như ngày thường.

“Nhanh chóng tấn cấp đấy tiểu tử kia.”

“Chỉ khi ngươi tấn cấp rồi mới có thể giúp ích cho bổn tọa.”

Lưu Ngọc đến gần, đưa tay sờ lên đầu của Tiểu Thanh một cái, truyền đạt từng đợt trấn an.

Hắn có thể cảm giác được, bên trong yêu thể khổng lồ của nó đang có một luồng Yêu lực tinh thuần nồng đậm, còn có khí huyết hùng hậu đang hoạt động vô cùng sinh động.

Lúc này cả hai thứ đều vô cùng sôi nổi, đang xoay quanh một quỹ tích huyền ảo, khiến cho khí tức của Tiểu Thanh chậm rãi dâng lên.

Bản chất sinh mệnh đang thay đổi từng chút một, dần đạt đến cực hạn của nhị giai.

“Xì xì.”

Tiểu Thanh phờ phạc phun ra lưỡi rắn, bày tỏ nhất định sẽ giúp cho chủ nhân, sau đó nó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào trong trạng thái ngủ say.

Mà khí tức bên ngoài vẫn chậm rãi dâng lên cao, yêu thể của nó cũng dần lớn mạnh.