Chương 1419 Nói chuyện trước lúc lâm chung(2)
Dù hắn ngồi vững chắc trên gia tộc nhất mạch bên này, nhưng gia tộc Kim Đan có quan hệ tốt với hắn nhất ngoại trừ Lý gia thì chính là Nghiêm gia.
Có thể đoán được sau khi Nghiêm trưởng lão tạ thế, thực lực của Nghiêm gia nhất định sẽ suy yếu trên diện rộng.
Dù sao một “trưởng lão” đủ tư cách, thủ đoạn cực kỳ cay độc, trải qua đủ loại thế sự, thì thứ bản thân dựa vào không chỉ là thực lực.
Chính vì điều này nên dù Nghiêm Quần Nhi đã Kết Đan thành công thì trong khoảng thời gian ngắn nàng ta cũng khó mà với tới địa vị tương tự được.
Sự chênh lệch thực lực giữa tu sĩ mới tấn thăng Kim Đan và tu sĩ Kim Đan danh vọng lâu năm, là vô cùng rõ ràng.
Không phải ai cũng giống như hắn, lúc ở Trúc Cơ kỳ đã có một sự tích lũy hùng hậu, vừa tấn cấp đã có thực lực không tệ.
Huống chi loại thủ đoạn này, nếu không trải qua những trận thảm chiến thì không thể nào có được, Nghiêm Quần Nhi có thể có được bao nhiêu phần như Nghiêm trưởng lão, điểm này cần phải chờ tranh luận lại.
“Nơi này không thích hợp để nói chuyện, mời Lưu sư đệ vào.”
Nghiêm trưởng lão bày ra một tư thế mời, sau đó đạo ánh sáng lập tức chuyển hướng rơi xuống, dẫn Lưu Ngọc đi vào trong động phủ của lão. …
Trong động phủ cổ điển độc đáo, hai người ngồi đối diện với nhau, bên cạnh là một chiếc bàn đá.
Cách đó không xa, một cái hồ nước nho nhỏ rộng mở, trong hồ có không ít cá vàng đang chậm rãi bơi lội.
Nghiêm trưởng lão tự tay rót cho Lưu Ngọc một tách Linh trà, sau đó lão tự mình bưng chén, nhìn vào ao cá vàng, trên mặt lộ ra vài phần cô đơn, có mấy phần cảm giác của anh hùng ở tuổi xế chiều.
Cho dù là tu sĩ Kim Đan thì cũng chạy không thoát sự luân hồi sinh tử.
“Haiz…”
Lão thở dài một hơi, trầm giọng nói:
“Thọ nguyên của lão hủ sắp chết, có lẽ chỉ còn lại khoảng hai năm, lần này sốt ruột gặp Lưu sư đệ như thế cũng chỉ vì muốn bàn chút chuyện.”
“Mặc dù lão hủ tạ thế, nhưng quan hệ giữa sư đệ và Nghiêm gia vẫn có thể tiếp tục được giữ vững.”
“Lưu sư đệ, đúng chứ?”
Lúc nói lời này, Nghiêm trưởng lão đang nhìn chăm chú Lưu Ngọc, hiển nhiên là vô cùng để ý điều này.
“Chuyện này là dĩ nhiên.”
“Lúc Lưu mỗ vẫn chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ đã nhận được không ít trợ giúp của Nghiêm gia, sao Lưu mỗ có thể là hạng người vong ân phụ nghĩa được chứ?”
Lưu Ngọc không hề do dự, lời lẽ chính nghĩa trả lời.
Dù cho Nghiêm trưởng lão tạ thế, thì Nghiêm gia vẫn là một thế lực khổng lồ, cũng không phải không có người thừa kế.
Nghiêm Quần Nhi đã Kết Đan thành công, nàng ta sẽ thừa kế thế lực mấy trăm năm của Nghiêm trưởng lão.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, thế lực Nghiêm gia sẽ không suy sụp quá lớn, vẫn là một người hợp tác đủ tư cách.
Lùi lại một bước mà nói, người bên ngoài thấy hắn cấu kết làm việc xấu với Nghiêm gia, chỉ thiếu chút nữa là đã trở thành quan hệ mật thiết rồi.
Nếu Nghiêm trưởng lão tạ thế, hắn lập tức không quan tâm thì không khỏi quá mức khó coi.
Hơn nữa bọn họ đã là thông gia, còn tặng Pháp Bảo, nếu hắn đối xử quá lạnh lùng thô bạo, hiển nhiên là không phù hợp, hắn sẽ chôn vùi tiền đồ của bản thân trong tông môn.
Một tu sĩ lạnh lùng vô tình hiển nhiên không đáng để bồi dưỡng trọng điểm.
Chính bởi vì những cân nhắc này, nên Lưu Ngọc vốn chưa từng nghĩ đến việc, sau khi Nghiêm trưởng lão tạ thế thì hắn sẽ không quan tâm đến Nghiêm gia, thậm chí hắn còn đang dự định lựa thời gian thích hợp thì giúp đỡ một tay.
Dù sao Nghiêm gia chiếm giữ lợi ích rất lớn, sau khi Nghiêm trưởng lão tạ thế, nhất định sẽ nghênh đón sự khiêu chiến trong sáng ngoài tối.
Lưu Ngọc có lý do tin tưởng Nghiêm trưởng lão đã làm tốt chuẩn bị, đến lúc đó những gia tộc tu tiên đã kết minh cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.
Thông qua các loại thủ đoạn trao đổi lợi ích, giữa các gia tộc tu tiên cũng sẽ kết thành liên minh, hoặc chặt chẽ hoặc rời rạc.
“Có những lời này của Lưu sư đệ, lão phu lập tức yên tâm.”
Trên gương mặt già nua nghiêm túc dần lộ ra vẻ tươi cười, gánh nặng trong lòng Nghiêm trưởng lão cũng được cởi bỏ một chút, lão nở nụ cười.
Sau đó lão tiết lộ một chút sắp xếp của bản thân sau khi chết.
Đồng thời hy vọng lúc Nghiêm gia gặp phải chiến sự thì đối phương có thể ra tay tương trợ.
Theo thời gian qua đi, Lưu Ngọc đại biểu cho một thế lực, chứ không chỉ là một mình hắn nữa rồi.
Cho dù hắn rời đi, thì thế lực này cũng sẽ không sụp đổ ầm ầm, vẫn sẽ mãi khổng lồ như vậy.
Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm lần lượt Kết Đan thành công khiến không ít tu sĩ trong tông môn âm thầm sợ hãi.
Hai nàng ta vây quanh Lưu Ngọc hợp thành thực lực ba Kim Đan trưởng lão, trong tông môn đã có thể cắm dùi một phương.
Mà hắn còn kết minh hữu với các gia tộc tu tiên như Lý gia, Nghiêm gia, thế nên hắn đã chân chính đứng vững gót chân ở Nguyên Dương Tông, dù có là những thế lực Kim Đan với danh vọng lâu năm thì cũng không ai dám xem thường hắn.
Chính bởi vì nguyên nhân này, cho dù Lưu Ngọc tham dự kế hoạch Trường An, rất nhiều tu sĩ thấy hắn có thể là một đi không về, nhưng bề ngoài vẫn khách khí, thái độ không chút thay đổi.
Trong lúc nói chuyện với nhau, trong lòng Nghiêm trưởng lão âm thầm cảm thán, tốc độ Lưu Ngọc vực dậy có một loại khí thế khó mà chặn nổi.
Lão có một dự cảm, vị Lưu sư đệ này nếu còn sống trở về, rất có thể một bước bay lên trời, trở thành nhân vật như Lý Trường Phong.
Thậm chí trong tương lai hắn có thể thay thế Lý Trường Phong, trở thành người chấp chưởng tông môn!
“Sư đệ cũng biết đấy, thọ nguyên của Hồng Ngọc cũng sắp tận.”
Nghiêm trưởng lão bỗng nhiên nói.
Lưu Ngọc yên lặng gật đầu, chẳng qua hắn cũng không nói gì.
Đối với Nghiêm Hồng Ngọc, thật ra hắn không có bao nhiêu tình cảm, thu làm thị thiếp cũng là kết quả do trải qua nhiều lần suy tính lợi ích.
Mà bởi vì quan hệ với Nghiêm Quần Nhi nên trong lòng hắn vẫn có chút ngăn cách.
“Hồng Ngọc cũng sắp đến đại nạn, bây giờ người đã già sắc cũng suy, không muốn để sư đệ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.”
“Nàng ta tự mình quay về gia tộc, xin sư đệ đừng trách.”
Nghiêm trưởng lão đảo hướng chén trà, bình tĩnh nói.
Đối với việc Nghiêm Hồng Ngọc tạ thế, hắn thật ra không có bao nhiêu cảm giác, càng không có cảm xúc tiếc nuối nào.
Trong mắt hắn, nàng ta chỉ là một hậu bối có chút xuất sắc của một gia tộc mà thôi.