← Quay lại trang sách

Chương 1424 Lưu Thanh

Mà Giang Thu Thủy cũng không phụ sự kỳ vọng của Lưu Ngọc, trên phương diện kinh doanh này nàng ta vẫn luôn am hiểu, ngay lập tức đã quen thuộc với những vị Kim Đan đồng môn.

Bởi vì đã có một chỗ đứng trong tông môn, cho nên nàng ta cũng không cần phải khúm núm làm việc.

Vui vẻ hòa thuận một hồi, thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh, Lưu Ngọc đích thân tiễn những tu sĩ Kim Đan đồng môn kia rời đi.

“Sau khi ta đi, chuyện tông môn và phân viện bên kia đều giao lại cho nàng xử lý.”

“Thu Thủy, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Sau khi tan cuộc, Lưu Ngọc ngồi đối diện với Giang Thu Thủy, Văn Thải Y thì cẩn thận từng li từng tí chỉ huy thị nữ thu dọn tàn cuộc.

Giang Thu Thủy cắn đôi môi đỏ mọng một cái, suy nghĩ một lát rồi gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói:

“Phu quân yên tâm, thiếp thân nắm chắc việc duy trì cục diện trước mắt.”

“Phu quân thật vất vả mới tạo ra được cục diện này, đừng ai nghĩ có thể phá hư nó!”

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nàng ta dần trở nên vô cùng kiên định.

Là nữ tu nổi danh là người rất có thủ đoạn, kinh nghiệm của nàng ta vô cùng phong phú, ứng phó với tu sĩ bình thường là việc dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua nếu phải đối phó với những lão hồ ly Kim Đan khác, thì cũng là một khiêu chiến không nhỏ.

“Ừm.”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.

Trước mắt hắn không có lựa chọn nào tốt hơn, cũng chỉ có thể tin tưởng nàng ta.

Sau đó hắn lại dặn dò vài cách khắc phục hậu quả, đem tất cả những gì có thể nghĩ ra dặn dò chi tiết một lần.

Đương nhiên, trong đó không thể thiếu những chuyện liên quan đến những nữ nhân của hắn, lời lẽ cảnh cáo nghiêm khắc không cho phép chém giết lẫn nhau.

Với sự hiểu biết về Giang Thu Thủy của Lưu Ngọc, hắn cảm thấy nếu hắn không đặc biệt cảnh cáo thì nàng ta thật sự sẽ có khả năng làm hại Kỷ Như Yên, mà nàng ta cũng hoàn toàn có năng lực làm được chuyện này.

Dù sao nàng ta đã là một tu sĩ Kim Đan, đồng thời còn là cao tầng trong tông môn, có tư cách tham gia hội nghị trưởng lão.

Mà đổi thành người còn lại còn đang trùng kích bình cảnh Kim Đan, ở tông môn ngoại trừ hắn ra thì không còn chỗ dựa nào khác nữa.

Nếu như nửa đường động tay động chân một chút, việc “ngoài ý muốn” ngã xuống thật sự là quá đơn giản.

Nữ nhân này, tuy là ở trước mặt hắn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, răm rắp phục tùng, nhưng khi đối mặt với kẻ địch, nàng ta sẽ không nhân từ nương tay, cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Dưới sự mê hoặc của việc diệt trừ được một đối thủ cạnh tranh, chút tình cảm tỷ muội giả tạo này không đáng nhắc đến.

Lưu Ngọc cũng không muốn loại chuyện này phát sinh trên người những nữ nhân của hắn, cho nên hắn mới nghiêm mặt cảnh cáo một phen.

“Ôi chao…”

“Phu quân yên tâm đi, thiếp thân chắc chắn sẽ ở chung thật hòa thuận với Như Yên muội muội.”

Giang Thu Thủy hơi nhíu mi, trong mắt lóe lên chút xấu hổ, dường như bất mãn với việc phu quân không tín nhiệm mình.

Nhưng dưới ánh mắt nóng rực của Lưu Ngọc, nàng ta vẫn đưa ra lời cam đoan.

Thấy vậy, Lưu Ngọc mới lộ ra vẻ tươi cười, cố gắng “trấn an” nàng ta một phen, lúc này mới tiễn nàng ta rời đi.

Tiễn Giang Thu Thủy xong, hắn mở trận pháp trong động phủ ra, trực tiếp đi vào Linh thú thất.

Vỗ túi Linh thú một cái, Tiểu Thanh với thân thể khổng lồ lập tức xuất hiện trên mặt đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo trong Linh thú thất.

Dù đã dự liệu được hình thể của tiểu tử này, có khả năng sau này nó còn lớn hơn nữa, cho nên Linh thú thất được xây dựng vô cùng cao và rộng.

Nhưng với yên thân hơn mười trượng vừa xuất hiện thì vẫn có vẻ không vừa.

“Grào grào…”

Nghỉ ngơi hơn nửa ngày, mặc dù thương thế của Tiểu Thanh không chuyển biến tốt hơn được bao nhiêu, nhưng khí tức của nó đã hoàn toàn ổn định lại, tinh thần cũng khôi phục không ít.

Mới vừa ra ngoài đã đã cất hai tiếng kêu khẽ.

Nó là đang phàn nàn, không gian túi Linh thú quá nhỏ, ở trong tay chân nó cứ phải co rút, vô cùng khó chịu.

Tin tức này được gửi thông qua thần thức, không còn là ý niệm mơ hồ nữa.

Linh trí Tiểu Thanh vốn không yếu, tu vi tăng lên đến tam giai thì đã tương đương với tu sĩ nhân loại bình thường, chỉ là tâm tính của nó vẫn ở trình độ của một đứa trẻ.

Nhưng lúc bình thường dùng thần thức để giao lưu đã không còn là vấn đề.

Linh trí đã đạt đến trình độ này, nó đã biết đến vinh nhục, thoát ly khỏi phạm trù yêu thú đê giai, có thể được xưng là yêu tu.

“Chủ nhân, sau này ngươi có thể thay một ngôi nhà lớn hơn được không…”

Trong thần thức, Tiểu Thanh đang yếu ớt cầu xin.

Do được nuôi từ nhỏ đến lớn, còn có “phương pháp quản giáo” riêng, cho nên nó cũng khác với Linh thú bình thường, không có tính khí kỳ quái gì cả.

Nếu không, có lẽ nó đã không trưởng thành đến hiện tại.

Cái gọi là “nhà” chính là cái túi Linh thú hiện tại.

Đối với Tiểu Thanh có hình thể tương đối lớn mà nói, lúc nhị giai nó đã hơi có cảm giác chen chúc nhỏ hẹp, chứ đừng nói chi là tam giai.

Lúc này dù ở, nhưng nó chỉ có thể co ro thân thể, động tác hơi lớn một chút thôi đã có thể khiến túi Linh thú nứt vỡ.

Đến lúc đó, không thiếu được chuyện sẽ bị xử phạt một phen.

“Cố gắng tĩnh dưỡng thương thế cho khỏe, đợi khi thương thế ngươi khôi phục, thì ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một ngôi nhà lớn hơn.”

Sờ lên cái đầu còn lớn cả người hắn, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười, dùng thần thức truyền âm nói.

Túi Linh thú nhị giai đúng là không thích hợp với Tiểu Thanh bây giờ, nếu như cưỡng ép gia hỏa này tiếp tục chờ đợi nữa thì quá ấm ức cho nó.

Yêu thú tam giai đã biết suy nghĩ, chẳng khác gì nhân loại bình thường, hắn cũng không muốn quá hà khắc với nó làm gì.

Dù sao khế ước chủ tớ cũng chỉ có thể nắm giữ sinh mệnh, không thể nắm giữ tất cả.

Đối với sinh linh có trí khôn mà nói, có nhiều thứ còn quý hơn cả tính mạng.

Tỷ như tự do, tỷ như tín ngưỡng!

“Cảm tạ chủ nhân!”

“Ta sẽ cố gắng khôi phục thương thế, còn phải nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng trợ giúp cho chủ nhân!”

Nghe được tin tức tốt này, Tiểu Thanh bỗng nhiên hưng phấn hơn.

Nó vẫn luôn muốn đổi một nơi lớn hơn thoải mái hơn, nhưng trước kia Lưu Ngọc ngại phiền nên việc này vẫn luôn bị chậm trễ.

Không ngờ lần này chủ nhân lại hào phóng như vậy, quả thực như là ban ân, khiến Tiểu Thanh mừng rỡ không thôi.