Chương 1425 Lưu Thanh(2)
Linh trí vừa mới mở rộng, nên tâm nguyện của nó chỉ đơn giản như vậy.
“Ta rất chờ mong.”
Đối với ý nghĩ thể hiện ngay trên mặt như thế này của Linh thú, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không đánh tan sự tích cực của nó, lúc này cũng bày tỏ sự cổ vũ.
Trước kia lười biếng tìm một cái túi Linh thú phù hợp dĩ nhiên là vì Tiểu Thanh chưa thể giúp hắn, gần như là vô tác dụng.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
Tu vi tăng lên đến tam giai, còn đi lên con đường hóa Giao Long, bất kể tiềm lực hay thực lực đều có bước tiến dài, giá trị cũng tăng lên rất nhiều.
Đãi ngộ, tự nhiên nước lên thì thuyền lên, xứng đáng với thứ tốt hơn.
Lúc này Tiểu Thanh không còn là sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, mà là nó thật sự trợ giúp được cho hắn, dưới tình huống hắn không tiện bại lộ ra toàn bộ thực lực, nó có thể xuất thủ để gánh chịu một phần áp lực cho hắn.
“Giá trị gia tăng, chút đãi ngộ mình cũng sẽ cố gắng thỏa mãn cho nó vậy.”
“Nhưng có vài thứ vĩnh viễn cũng không thể nào cho.”
“Ví dụ như tự do.”
“Hy vọng nó không nên đòi hỏi những thứ đồ vật hư vô mờ mịt này, nếu không…”
Lưu Ngọc vừa vuốt ve đầu của Tiểu Thanh, thân thiết móc nối với nhau, nhưng trong lòng của hắn vẫn hiện lên đủ loại suy nghĩ, nghĩ đến tương lai xa xôi phía trước.
Hắn cũng không phải là dạng người lương thiện, cũng không phải là hạng người lòng dạ rộng lớn.
Mục tiêu bồi dưỡng Linh thú của hắn vô cùng rõ ràng, chính là coi như Pháp Bảo pháp khí, là một công cụ để sử dụng.
Đầu tư vào không ít tinh lực, tốn hao mấy trăm năm thời gian bồi dưỡng đến tam giai cũng không phải là để nó truy cầu “tự do” gì đó.
Nếu Linh thú của hắn thật sự có suy nghĩ theo đuổi tự do trong đầu, đồng thời có hành động thay đổi, thì Lưu Ngọc sẽ không do dự mà hủy diệt nó.
Không chỉ bởi vì việc đầu tư tinh lực và tài nguyên, mà hơn cả còn vì bí mật Tiên Phủ không thể bại lộ.
Hắn có thể cho rất nhiều thứ, nhưng duy chỉ không thể cho nó tự do!
“Lúc vừa ra đời, bổn tọa đã đặt tên ngươi là “Thanh”.”
“Bây giờ Linh trí của ngươi đã mở rộng, cũng có tư tưởng của mình, là thời điểm ngươi có được tên họ chính thức.”
“Về sau ngươi sẽ theo họ của bổn tọa, họ Lưu tên Thanh.”
“Cứ gọi là Lưu Thanh.”
Trầm tư một hồi, Lưu Ngọc lại cười nói.
“Lưu Thanh, Lưu Thanh…”
“Tên rất hay!”
“Cảm tạ chủ nhân!”
Trong thần thức, Tiểu Thanh lặp đi lặp lại, tâm trạng tràn đầy vui sướng.
Cực giống như tiểu hài tử có được bánh kẹo mà nó yêu thích.
Nó vô cùng kích động, vội vàng cảm tạ Lưu Ngọc ban ân.
Tiểu Thanh vững tin, từ ngày hôm nay, cả đời nó cũng không quên được!
“Thích là tốt.”
“Về sau cứ giống như Thải Y, gọi bổn tọa là công tử đi.”
Lưu Ngọc thu tay lại hai tay đang chắp sau lưng, trên mặt tràn ngập ý cười ôn hòa.
Một người một yêu ở chung vô cùng hài hòa tự nhiên, trông rất giống dáng vẻ phụ từ tử hiếu.
“Vâng, công tử!”
“Grào…!”
Tiểu Thanh nhảy cẫng lên hoan hô, thân thể uốn éo lại động đến vết thương nên không nhịn được đau đớn gào vài tiếng.
“Cố gắng dưỡng thương đi.”
“Đợi khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, nhà mới có lẽ cũng được chuẩn bị xong.”
Lưu Ngọc thấy buồn cười, lại trấn an Tiểu Thanh một hồi, sau đó mới quay người rời khỏi Linh thú thất.
“Tuổi thọ yêu thú dài hơn nhiều so với tu sĩ.”
“Khi tu vi tăng lên đến tam giai, đi vào con đường trở thành Giao Long, có lẽ Tiểu Thanh sẽ đuổi theo kịp bước chân của mình.”
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nó sẽ làm bạn với mình trong khoảng thời gian dài nhất.”
“Dù cả đời dừng lại ở tam giai, tuổi thọ Tiểu Thanh cũng có thể gần hai ngàn năm, có thể so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.”
“Mà trước mắt mình còn chưa có niềm tin tuyệt đối trong việc tiến giai, chứ đừng nói chi là trợ giúp đám người Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên.”
“Ở một trình độ nào đó, nó đã trở thành giúp đỡ quan trọng nhất với mình, có thể làm bạn trong khoảng thời gian dài.”
“Không thể không thừa nhận, sau khi tiến vào con đường hóa Giao Long, giá trị và tầm quan trọng của Tiểu Thanh còn muốn vượt qua mấy thị thiếp của mình.”
Rời khỏi Linh thú thất, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, cảm thán cho tạo hóa thật thần kỳ.
Yêu thú chính là như vậy, huyết mạch quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, thậm chí còn căn bản hơn cả linh căn của tu tiên giả.
Khoảng cách đến ngày kế hoạch Trường An bắt đầu còn chưa đến một tháng, tiếp theo Lưu Ngọc không vội vã tu luyện nữa.
Mà là ngồi trên ghế bành, suy nghĩ xem còn cái nào chưa chuẩn bị tốt, phải chăng còn bỏ sót chỗ nào.
Có át chủ bài “Thuấn Tức Thiên Lý phù”, năng lực bảo mệnh của hắn cao hơn tu sĩ Kim Đan bình thường rất nhiều.
Cũng không nghĩ đến lúc đó còn sống trở về, nhưng tất cả cơ nghiệp vất vả làm ra lại bị hủy hoại đi hết.
Sau khi xem xét lại xong, Lưu Ngọc nhận ra những việc có thể làm đều đã làm, cũng không có chỗ nào bỏ sót.
“Như vậy trước khi đi, cứ đến thế tục xem hiện giờ Lưu gia thế nào rồi vậy.”
“Ân trạch của Lưu mỗ đến tận đời thứ bảy.”
“Hiện tại cũng đã đến đời thứ năm.”
Hắn tự lẩm bẩm một hồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài động phủ.
Cũng không chào hỏi bất kỳ tu sĩ nào, hắn đã hóa thành một tia sáng màu xanh lặng yên không một tiếng động rời khỏi tông môn. …
“Tùng tùng tùng.”
Nương theo tiếng chiêng trống vang đội, hai hàng nghi trượng dài xuất hiện, một đội binh sĩ mở đường đằng trước.
Dân chúng nghe tiếng, nhìn quanh, chỉ thấy đầu đường bên kia xuất hiện một đội đánh chiêng đánh trống.
Một thanh niên khí vũ hiên ngang, chân sải qua yên ngựa dát vàng trên lưng hồng mã, cờ trống mở đường, tiền hô hậu ủng, khí thế bất phàm.
Hai bên trái phải có binh sĩ giơ cao biển hiệu, một bên viết “Yên lặng”, một bên viết “Tránh ra”.
“Chúc mừng Bát công tử Lưu phủ Lưu Tú, cao trung nhất giáp tiến sĩ!”
Lời nói vừa rơi xuống, tự có hạ nhân tay chân lạnh lẹ đưa tiền mừng và kẹo mừng cho mọi người.