← Quay lại trang sách

Chương 1428 Sau đó một đi không trở lại!

Văn Thải Y há hốc miệng, vốn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng nghĩ tới bản thân chỉ là một thị nữ, cho dù trong lòng có thất vọng nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng đáp lời.

“Trong thời gian bổn tọa không có mặt ở đây ngươi đi theo đại phu nhân cho tốt, đừng lười biếng việc tu luyện.”

Sau vài câu nói an ủi, Lưu Ngọc vận chuyển pháp lực trong người, hóa thành tia sáng vụt lên trời, lao về hướng Thông Thiên phong.

Sau vài nhịp thở đã trở thành một chấm nhỏ trên bầu trời, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.

“Ta sẽ cố gắng tu luyện thật tốt.”

Khi không còn thấy bóng dáng của tia sáng, Văn Thải Y mới yên lặng thu hồi ánh mắt, quay lại động phủ của mình.

Bay hết tốc lực suốt quãng đường, không mất quá nhiều thời gian, Thông Thiên phong như một cái cột ngọc chống trời hiện ra trước tầm mắt.

Động phủ của Thiên Thông lão tổ đương nhiên được xây dựng ở nơi cao nhất, Linh khí mạnh nhất của Thiên Thông phong.

Có điều Lưu Ngọc không trực tiếp bay lên hướng đỉnh núi mà hạ xuống bên sườn núi, đi về phía động phủ của sư tôn Lý Trường Không.

Nói thế nào đi chăng nữa, đó cũng là sư tôn trên danh nghĩa của bản thân.

Theo nguyên tắc và tục lệ, đệ tử ra ngoài trước hết phải đến chào hỏi sư tôn, thông báo về tin tức của hành trình sắp tới.

“Thanh Dương sư tổ, lão gia ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đến nay vẫn chưa trở về.”

“Sư tổ có muốn vào trong điện ngồi không ạ?”

Đồng tử quét dọn động phủ cung kính nói ra tin tức Lý Trường Không hiện không có ở đây.

Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, cũng không có ý định đi vào trong ngồi, nếu như sư tôn không có ở đây, hắn định sẽ đến thẳng bái kiến Thiên Phong lão tổ.

Chỉ là khi hắn vừa định quay người, lập tức cảm nhận được một luồng Linh áp quen thuộc đang nhanh chóng đến gần.

Ngay lập tức, một tia sáng màu tím hiện ra trước mắt.

Khi tia sáng biến mất, hiện ra một nữ tu xinh đẹp động lòng người, khí chất cao quý lạnh lùng, không phải Giang Thu Thủy thì còn là ai nữa?

“Phu quân, tại sao trước khi đi chàng không thông báo cho thiếp thân một tiếng.”

Giang Thu Thủy đến gần, lời nói có chút oán trách.

Lưu Ngọc khẽ cau mày, sau đó lại giãn ra.

Hắn vốn không quan tâm đến những cảnh sinh tử ly biệt giống như vậy, càng không thông báo cho bất cứ tu sĩ nào đến tiễn đưa.

Có điều nữ tử này cũng đã đến, hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc đuổi nàng ta về.

“Trên đường tu tiên, ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều vốn là chuyện thường tình, không cần phải ngạc nhiên.”

“Tâm ý của nàng, bổn tọa đều hiểu.”

“Đến cũng đến rồi, nếu như không có chuyện gì khác, nàng có thể quay về rồi.”

Lưu Ngọc nhìn mặt nước xanh biếc của chiếc hồ nhỏ bên ngoài động phủ của Lý Trường Không, chậm rãi nói.

Hắn vẫn thích nhìn thế giới này từ góc độ lợi ích, như thế khá là đơn giản.

Nếu như tất cả mọi việc đều bàn đến chuyện tình cảm, chuyện cảm xúc thì phức tạp quá, chỉ khiến cho đầu óc thêm rối loạn.

“Phu quân, chàng vẫn giống như trước đây.”

“Một chút cũng không thay đổi.”

Giang Thu Thủy có chút thất thần, sau đó buồn bã nói.

Có điều lần này nàng ta không nghe theo lệnh, không có ý định sẽ rời đi ngay lập tức.

“Kế hoạch nguy hiểm như vậy, trước giờ chưa từng có tu sĩ nào thành công, không thể không tham gia sao?”

Giang Thu Thủy nắm chặt lấy ống tay áo Lưu Ngọc, đôi mắt long lanh, nước mắt đã bắt đầu tràn ra.

Gương mặt thanh tú của nàng ta mang theo ánh mắt đầy sự khẩn cầu, tràn ngập sự không nỡ.

Dựa vào Lưu Ngọc, nàng ta mới có thể đi tới bước này, trở thành Kim Đan trưởng lão đứng trên vạn người.

Nếu như đột nhiên mất đi chỗ dựa lớn nhất, nàng ta không biết phải làm gì cho phải.

“Tâm ý bổn tọa đã quyết, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”

Mắt nhìn hồ nước, Lưu Ngọc không hề quay đầu, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.

Nói về con đường phải đi, hắn không có một chút hối hận, cho dù bên tai có mỹ nhân nhẹ giọng ôn nhu, nội tâm hắn cũng sẽ không mảy may dao động.

Tháng ngày sau của Thanh Dương công pháp, còn có sự cường thịnh của Tu Tiên Giới Trung Vực, đều là lý do khiến hắn không thể không đi.

Đối mặt với những nguy hiểm chưa rõ, Lưu Ngọc cũng giống phần đông lão tu sĩ, lựa chọn bước ra khỏi vòng an toàn, dấn thân vào con đường theo đuổi chân lý.

Những lựa chọn tương tự như thế, trăm ngàn năm trước đã có.

Trăm ngàn năm sau cũng không thể thiếu.

Lời nói lạnh lùng mà dứt khoát, giống như một cái gai sắc nhọn, mạnh mẽ đâm vào trái tim nữ tu.

“Nếu như chàng một đi không trở lại thì sao?”

Giang Thu Thủy hỏi từng chữ từng chữ, lời nói đứt quãng, mang theo từng tia run rẩy.

Khi nói những lời ấy, trong mắt nàng ta chứa đầy nước mắt, lấp đầy đáy mắt chỉ đợi trào ra.

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng trong lòng Giang Thu Thủy sớm đã có đáp án, nhưng vẫn là không nhịn được mà hỏi.

“Vậy thì đành một đi không trở lại!”

Lưu Ngọc trả lời dứt khoát như chặt đinh chém sắt, không chút do dự.

“Tích.”

Nghe vậy, Giang Thu Thủy mở to hai mắt, hô hấp ngừng lại.

Dòng nước mắt lành lạnh trong suốt cuối cùng cũng rơi khỏi viền mắt, men theo gò má nhỏ xuống mặt đất.

“Phu quân, đi đường nhất định phải cẩn thận.”

“Thiếp thân sẽ ở Thanh Dương phong đợi chàng quay về.”

Lời này nói ra, nước mắt trong đôi mắt nàng ta cứ thế tuôn ra như con diều đứt dây.

Giang Thu Thủy hít một hơi thật sâu, âm thanh có chút khàn khàn, lại lưu luyến không nỡ nói vài câu rồi mới hóa thành tia sáng rời đi.

“Có đôi khi, trên con đường tu tiên này, đã định sẵn không có chỗ cho tình cảm dịu dàng.”

“Tình cảm và đại đạo, có lúc đã được định sẵn là không thể cùng lúc nắm giữ.”

“Ta đã đưa ra sự lựa chọn của bản thân rồi.”

Nhìn theo tia sáng màu tím dần biến mất nơi chân trời, ý niệm trong lòng Lưu Ngọc khẽ dao động.

Sau đó, hắn lắc lắc đầu, gạt bao tạp niệm qua một bên, phát lực bay về phía đỉnh núi. …

“Lưu sư đệ.”

“Thanh Dương sư đệ.”

Lên đến đỉnh núi, hắn mới phát hiện bên ngoài động phủ của Thiên Phong lão tổ đã có rất nhiều tu sĩ đang đứng đợi, xem ra đều đang đứng đợi để đưa tiễn.

Đứng đầu là Nghiêm trưởng lão, chủ yếu là các Kim Đan trưởng lão của gia tộc nhất mạch, đều là những đồng môn có quan hệ không tồi.