Chương 1427 Hiện trạng Lưu gia(2)
Trải qua bốn năm đời phát triển, bây giờ Lưu gia cũng đã là “cành lá rậm rạp”, các phòng các mạch cộng lại có đến mấy ngàn tộc nhân.
Cho dù chỉ có mấy trăm người có tư cách tham gia tế tộc, những người khác cũng chỉ có thể từ nơi đó chờ xem, nhưng cũng không phải là náo nhiệt bình thường.
Từ bên ngoài đường lớn, từng người từng người con cháu Lưu gia đều mặc tộc phục với sắc thái thâm trầm, vẻ mặt nghiêm túc hóp eo thẳng lưng.
Nghi thức quan trọng như vậy, ngay cả những người không quá xem trọng đến nó cũng tự giác thu liễm tính tình của mình.
Bất kính tổ tông là một tội danh cực kỳ lớn!
Mấy tộc lão có bối phận cao thì đều mặc tộc phục màu trắng không nhiễm bụi trần, gương mặt nghiêm túc trang nghiêm, đứng trên đài đọc tế văn.
Cuối cùng là “Lão tổ tông” ra mặt nói chuyện nhằm tổng kết và cổ vũ một lúc.
Cuối cùng của cuối cùng chính là Lưu Tư kéo tay nhân vật chính Lưu Tú đứng ra trước mặt tộc nhân, vừa tán dương vừa cổ vũ.
“Không tệ.”
“Chỉ là tiểu cô nương năm đó đã cực kỳ thông minh, bây giờ cũng thành dáng vẻ này.”
Tất cả mọi người đều không nhận ra trên bầu trời, Lưu Ngọc đã thu hết một màn này vào trong mắt, trong lòng hắn nổi lên từng tia phức tạp.
Sau đó lại dặn dò tử sĩ bên cạnh vài câu, rồi không còn lưu luyến nữa.
Hắn hóa thành một tia sáng màu xanh, biến thành một điểm nhỏ trên đường chân trời. …
Chuyện huyết mạch Lưu gia vẫn chỉ là nhân quả nhục thân.
Mặc dù mối liên hệ này chém mãi không dứt nhưng cho giàu sang quý phú, sắp xếp tử sĩ hộ tống thì Lưu Ngọc cũng đã không còn thẹn với lương tâm.
Cũng không có ý nghĩ hiện thân gặp mặt lần nữa.
Bây giờ hắn đã là tu sĩ Kim Đan, thoáng lộ ra chút Linh áp thôi thì thế tục phàm nhân cũng đã không chịu nổi.
Trên bản chất sinh mệnh có sự chênh lệch rất lớn, khiến Lưu Ngọc rất khó tạo ra cảm giác đồng tình với phàm nhân, dù là có huyết mạch tương liên.
Người bình thường một kiếp của họ nhiều lắm chỉ bốn, năm mươi năm, mà hắn có thọ nguyên dài tận tám trăm năm, cho dù vương triều thế tục cũng không lâu dài bằng hắn.
Nếu như Lưu Ngọc cố ý nâng đỡ, nâng Lưu gia lên vị trí Hoàng đế thì cũng không phải không thể.
“Tất cả tu sĩ đến thăm đều từ chối hết, bổn tọa muốn bế quan một khoảng thời gian.”
Trở lại động phủ, Lưu Ngọc cố ý dặn dò Văn Thải Y một chút.
Tu vi trước mắt đã cách rất gần Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, hắn phải thừa dịp một tháng sau cùng này xem có thể đạt đến hay không.
“Vâng, công tử!”
Văn Thải Y lĩnh mệnh.
Mặc dù không biết tin tức về kế hoạch Trường An, nhưng chủ nhân đã sắp xếp tất cả mọi thứ như vậy vẫn khiến nàng hơi phát giác, cho nên lúc nào cũng ngẩn người.
“Ừm.”
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, quay người đi vào phòng luyện công.
Hắn ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, sử dụng các tài nguyên như Tuyết Sâm đan, Bồi Nguyên đan, đồng thời tu luyện ba đạo luyện khí, luyện thể, luyện thần.
Còn có mấy món Pháp Bảo như Lạc Nhật Kim Hồng thương, Vạn Hồn phiên, Kim Ngọc hoàn, Phi Tinh tiêu, Hắc Phong sí cũng thường xuyên lấy ra ôn dưỡng.
Đặc biệt là Pháp Bảo bản mệnh, dưới việc bồi dưỡng mạnh mẽ thì uy năng sẽ từng chút một tăng lên.
Lúc luyện chế thêm “Kim Ô phấn” khiến cho Pháp Bảo thuộc tính Hỏa phát huy uy năng siêu việt hơn không ít Pháp Bảo bình thường.
Cứ như vậy, Lưu Ngọc không gặp mặt thêm bất cứ tu sĩ nào mà chỉ tiến hành khổ công tu luyện.
Thanh Dương phong, phòng luyện công.
Lưu Ngọc ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, trên gương mặt ngập tràn vẻ nam tính và mạnh mẽ, Linh quang màu xanh lấp lánh không ngừng.
Hắn không ngừng vận chuyển công pháp, tu vi nâng cao từng chút từng chút một, Linh áp quanh người cũng chậm rãi tăng lên.
Nhờ có đặc tính của Thanh Dương công pháp cùng với căn cơ mạnh mẽ của Kim Đan cửu phẩm, nó có thể so với Linh áp của Kim Đan trung kỳ, và vẫn có thể tiếp tục tăng lên.
“Cách cách.”
Một khoảnh khắc nào đó, dường như đột phá kết giới vô hình, sức mạnh Linh áp quanh người Lưu Ngọc tăng lên một ít, đã vượt qua Kim Đan trung kỳ phổ thông.
Cường độ Linh áp cùng với pháp lực có mối quan hệ mật thiết, cường độ pháp lực càng cao thì khả năng huy động pháp khí phóng thích pháp thuật càng lớn.
Nếu bỏ qua không nói tới yếu tố tu vi, dựa nào khả năng tấn công của hắn lúc này cũng đã vượt qua Kim Đan trung kỳ.
Cho dù tính cả yếu tố tu vi, cũng không kém gì Kim Đan trung kỳ lâu năm.
Kim Đan trung kỳ đỉnh phong!
Lưu Ngọc đột nhiên mở mắt, thần quang trong mắt rạng ngời rực rỡ, nếu tu sĩ bình thường mạo muội tiếp xúc, chỉ sợ sẽ rơi vào, không có cách nào thoát ra.
Tu vi tăng lên thúc đẩy Nguyên Thần tăng theo, thần quang trong mắt là do Nguyên Thần đột nhiên tăng cường, có chút không kiềm chế được.
Có điều tu luyện “Tôn Thần diệu pháp”, thêm vào đó là tích lũy tri thức qua nhiều lần thí nghiệm, hắn đã có khá nhiều kinh nghiệm trong việc khống chế lực lượng thần thức.
Đôi mắt vừa mở ra lại nhắm vào, thần quang trong mắt biến mất, trở lại bình thường.
“Thần thức đã đạt đến phạm vi tám mươi dặm, Kim Đan hậu kỳ cũng mới đến chín mươi dặm, trước mắt cũng sắp tiếp cận được rồi.”
“Luyện khí, luyện thể đều ở Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, thực lực của bản thân cũng mạnh mẽ lên thêm phần nào.”
“Như vậy xem ra đã nắm chắc sẽ mạnh hơn một phần.”
Sau khi cẩn thận tìm hiểu sự biến hóa trên các phương diện, Lưu Ngọc lẩm bẩm, đứng dậy phủi bụi trên người, đi ra khỏi phòng luyện công.
Lần bế quan ngắn ngủi này đã qua hai mươi chín ngày.
Ngày mốt chính là ngày “kế hoạch Trường An” bắt đầu.
Dưới sự hầu hạ của Văn Thải Y, Lưu Ngọc tắm rửa thay y phục, không để ý đến ánh mắt oán hận của tiểu thị nữ, một mình tiến vào phòng ngủ.
Hắn nằm trên giường gỗ, mặc nguyên y phục tiến vào giấc ngủ.
“Kế hoạch Trường An” sắp bắt đầu, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ rõ ràng những hiểm nguy trên đường, hắn nhất định phải bảo dưỡng tinh thần, dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt.
Sự chuẩn bị nên làm đã hoàn thành tốt, vì vậy giấc ngủ lúc này là vô cùng ổn định. …
“Hít.”
Sau một ngày một đêm, Lưu Ngọc chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi uể oải hít vài hơi, hắn sắp xếp lại những suy nghĩ của mình rồi rời khỏi phòng ngủ.
Rửa mặt xong, hắn chuẩn bị ra ngoài đi đến Thông Thiên phong.
“Bổn tọa ra ngoài thực hiện nhiệm vụ của tông môn, có thể sẽ cần một chút thời gian.”
“Ngắn thì mười mấy năm, dài thì mấy chục thậm chí đến trăm năm, cũng không phải không có khả năng.”
“Trong thời gian bổn tọa không có ở đây, ngươi đến hầu hạ Thu Thủy đi.”
Lúc ra khỏi động phủ, Lưu Ngọc đột nhiên dừng bước, quay người nói với thị nữ Văn Thải Y.
Chỉ là một thi nữ Trúc Cơ, đương nhiên không thể chủ trì Thanh Dương phong to lớn, cũng không có danh phận ấy, vì vậy hắn mới sắp xếp người đến bên cạnh Giang Thu Thủy.
Trước đó hắn đã thương lượng xong với Giang Thu Thủy, Văn Thải Y qua đó chỉ cần nói một tiếng là được.
Còn về thông tin cụ thể của “kế hoạch Trường An”, đương nhiên không cần tiết lộ cho một thị nữ.
“…”
“Vâng, công tử.”