← Quay lại trang sách

Chương 1430 Tu sĩ của bốn tông

Độn tốc của pháp bảo xe ngựa còn nhanh hơn cả vận tốc của âm thanh.

Bên tai hắn vang lên tiếng gió rít dữ dội nhưng bản thân hắn ngồi trên xe ngựa lại không hề cảm thấy xóc nảy một chút nào.

Ở trước mặt Nguyên Anh lão tổ, Lưu Ngọc không dám quan sát tùy ý kẻo phạm vào điều đối phương kiêng kị.

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống chờ đối phương nói chuyện, bờ mông chỉ ngồi hết chừng một phần ba mặt ghế.

Đối mặt với tu sĩ có thực lực thấp hơn mình, hắn chọn tung đòn phủ đầu.

Nhưng khi đối mặt với tu sĩ có thực lực hơn hẳn hắn, hắn vẫn luôn duy trì tác phong khiêm nhường, cẩn thận từ trước tới nay, không hề có bất kỳ ý tưởng khác người nào như “kết bạn bình đẳng” chẳng hạn.

Mặc dù khúm núm trước mặt cường giả là chuyện bình thường nhưng vẫn không khỏi có phần khiến người ta xem thường.

Tuy vậy, đây lại là phương thức cực kỳ hữu hiệu để sinh tồn trong Tu Tiên Giới tàn khốc.

Hầu hết những kẻ dám to gan khiêu chiến vượt cấp với tu sĩ cấp cao đều có kết cục cực kỳ thê thảm.

Sống sót được là đã may mắn lắm rồi.

Còn nếu như có thể khiêu chiến vượt cấp thành công thì thực sự có thể miêu tả bằng hai chữ “kỳ tích”, ngàn vạn năm khó thấy một lần.

Đúng lúc này, Thiên Phong lão tổ lên tiếng, Lưu Ngọc rửa tai lắng nghe.

“Năm tông phái của Sở quốc chúng ta, mỗi tông phái cử ra một tu sĩ Kim Đan lập thành một tiểu đội, con đường đi vào là…”

Lưu Ngọc ghi tạc trong lòng mọi lời Thiên Phong lão tổ nói, không sót chữ nào, chuyện này liên quan tới tính mệnh của bản thân nên hắn không hề dám chủ quan.

Trên không trung cao vạn trượng, một người chậm rãi nói, một người chăm chú lắng nghe.

Cùng với lời thuật lại thong thả của Thiên Phong lão tổ, con đường đi vào của tiểu đội Sở quốc dần dần mơ hồ hiện ra trong đầu hắn.

Nhờ vào những thông tin đã thu thập được trước đó, Lưu Ngọc đã hiểu khá rõ về Hoành Đoạn sơn mạch, căn cứ vào lời miêu tả tỉ mỉ, trong lòng hắn dần hình thành một tấm bản đồ.

Thiên Ưng lĩnh, Bích Ba đầm, Hồng Huyết hồ.

Lưu Ngọc chỉ mới nghe tên mấy địa danh hung hiểm đầu tiên này thôi đã cảm thấy áp lực nặng nề.

Nói gì tới những chỗ khác của Hoành Đoạn sơn mạch còn phải đi qua vô số nơi nguy hiểm, không khó để tưởng tượng ra độ hung hiểm của chúng.

Chẳng hạn như “Thiên Ưng lĩnh”, đúng như tên gọi, đây là lãnh địa của tộc Hàn Thiên Ưng, yêu ưng cấp ba ở nơi này nhiều không đếm xuể.

Hơn nữa, yêu thú họ nhà ưng có thị lực cực kỳ nhạy bén, thậm chí có thể nhìn thấu những pháp thuật như “Ẩn Thân thuật”.

Trong hoàn cảnh như vậy, một khi bị bọn chúng phát hiện ra thì dù có là năm tu sĩ Kim Đan cũng chẳng khác gì thức nhắm dâng lên tận miệng cho bọn chúng, lên trời không có lối thoát, xuống đất chẳng có chỗ đi.

Có thể nói, nếu bị phát hiện ra thì nghĩa là đã thua.

Thế nhưng, con đường đi qua những nơi nguy hiểm như Thiên Ưng lĩnh, Bích Ba đầm, Hồng Huyết hồ lại là những nơi mà liên minh đã thăm dò xong nên còn có thể coi như là tuyến đường tương đối an toàn, có thể đi thẳng vào trong núi sâu.

Nếu như liều lĩnh đi vào nơi hắc ám chưa được thăm do thì hệ số nguy hiểm sẽ tăng vọt, có khi gấp trăm ngàn lần!

“Chà!”

Dẫu ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường nhưng trong lòng Lưu Ngọc lại không khỏi hít hà một hơi lạnh toát.

Dù đã đoán trước được phần nào nhưng khi thực sự hiểu rõ tình hình, hắn vẫn không khỏi cảm thấy nặng nề.

“Ngươi đã nhớ kỹ tập tính của các loại yêu thú và mấu chốt để thoát khỏi chúng chưa?”

Thiên Phong lão tổ ôn tồn hỏi.

Thấy Lưu Ngọc vẫn tỏ ra bình tĩnh, không hề mảy may lo sợ, trong lòng Thiên Phong lão tổ càng thêm coi trọng hắn.

“Bẩm sư thúc, đệ tử đã nhớ rồi.”

Lưu Ngọc gật đầu, nghiêm mặt nói.

Đã chọn rồi thì chỉ cần biết rằng chọn lựa này không sai, cho dù con đường phía trước có chông gai, lận đận thế nào cũng phải cắn răng đi tiếp.

“Ừm.”

Thiên Phong lão tổ vuốt chòm râu, sau đó ánh mắt lão trở nên nghiêm nghị, lão dặn dò thêm:

“Nhất định phải ghi lòng tạc dạ tập tính của các loại yêu thú, hơn nữa còn phải biết vận dụng những kiến thức này một cách linh hoạt.”

“Đây là mấu chốt để vượt qua được những địa điểm hung hiểm.”

“Từ trước tới nay, bản tông luôn đối địch với Hợp Hoan Môn nên ngươi cần phải cẩn thận với tu sĩ của Hợp Hoan Môn.”

“Ngoài ra, nếu như thực sự đến được Đại Đường thì phải nghĩ cách lấy được phương thức liên lạc với bọn họ, tốt nhất là phải giữ được thế độc quyền về vấn đề này.”

“Nếu cần thì có thể…”

Nói tới câu cuối, biểu cảm ôn hòa của Thiên Phong lão tổ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nét mặt nghiêm nghị và sẵn sàng giết chóc.

Nói xong câu này, lão khép ngón tay lại thành hình lưỡi đao, ra dấu chém, ý tứ hết sức rõ ràng.

“Đệ tử hiểu!”

Lưu Ngọc lập tức hiểu ngay, chắp tay tuân lệnh.

“Cho dù là chuyện liên quan đến vấn đề tồn vong của toàn bộ Thiên Nam Tu Tiên Giới nhưng giữa các thế lực lớn vẫn không tránh khỏi chuyện lục đục, tính kế lẫn nhau.”

“Đây chính là nhân tính đấy!”

“Vận mệnh của Thiên Nam sao có thể quan trọng bằng lợi ích của bản tông?”

Trong lòng hắn âm thầm cảm khái.

Cuộc tranh đấu giữa các tu tiên giả, kể từ khi xuất hiện đến nay đã kéo dài suốt triệu năm chưa từng ngơi nghỉ.

Lưu Ngọc có lý do để tin rằng, các “đồng đội tốt” chưa từng thấy mặt của hắn cũng nhận được những mệnh lệnh tương tự từ phía tông môn của mình.

Dù cho hắn không ra tay thì đến lúc đó những đồng đội kia cũng sẽ ra tay.

Ở Thiên Nam bây giờ, những kẻ có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan chắc chắn không phải là hạng người nhân từ, nương tay.

Ra tay chậm hơn đối thủ sẽ để mất quyền chủ động của bản thân, tình huống sẽ phát triển theo hướng mà bản thân không thể kiểm soát được.

Cho nên hắn không hề phản cảm mệnh lệnh này một chút nào. Nếu có cơ hội, hắn sẽ ra tay trước!

Do dự là thua, nhất định phải quyết đoán.

“Ừm.”

Thiên Phong lão tổ hết sức hài lòng với câu trả lời của Lưu Ngọc, khuôn mặt lão lại tươi tỉnh trở lại.

Có gì cần nói thì đều đã nói xong, trên xe ngựa chìm vào yên tĩnh.

Hai người đều ăn ý không nói gì nữa, chuyện sát hại đồng đội có đúng hay sai dường như không cần phải nói nhiều.

Ở cấp bậc Kim Đan, Nguyên Anh, một số nguyên tắc đạo đức dường như đã không còn tác dụng đối với bọn họ.

Thật sự có thể thích làm gì thì làm. …

“Kim Tuyệt sơn.”

Không biết bao lâu sau, bọn họ đã rời khỏi địa phận của Sở quốc, một ngọn núi nhỏ ở phàm trần cao chừng bảy mươi, tám mươi trượng xuất hiện trước mắt bọn họ.

Đây là địa điểm tập hợp mà năm tông môn đã hẹn trước với nhau.

Lưu Ngọc âm thầm thở dài một hơi, cảm giác khi ở chung với tu sĩ cao hơn bản thân một cảnh giới thực sự rất mất tự nhiên.