← Quay lại trang sách

Chương 1431 Tu sĩ của bốn tông (2)

Nếu không bắt buộc, hắn luôn muốn giữ thái độ kính trọng mà xa cách với tất cả các tu sĩ có tu vi cao hơn hắn.

“Ù ù!”

Tiếng xé gió dữ dội vang lên, pháp bảo xe ngựa nhanh chóng đến gần Kim Tuyệt sơn.

Cảnh quan của Kim Tuyệt sơn càng thêm rõ ràng trong tầm mắt.

Thế nhưng, đây chỉ là một ngọn núi nhỏ tầm thường ở phàm trần, thậm chí không có cả Linh mạch, cảnh sắc hoàn toàn không có gì đáng để nhắc tới.

“Ồ?”

Lưu Ngọc tập trung quan sát, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, không ngờ đó lại là kẻ bại tướng trong tay mình,“Trác Mộng Chân” của Hợp Hoan Môn!

“Tại sao nàng lại ở đây?”

“Chắc hẳn nàng cũng là thành viên của tiểu đội?”

Dù ngoài mặt không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng hắn lại lóe lên suy nghĩ này.

Tuy nhiên, nghĩ kĩ lại thì chuyện này âu cũng là hiển nhiên, không có gì kỳ lạ.

“Kế hoạch Trường An” hung hiểm vô cùng, tất cả những lần thử nghiệm trước đó đều thất bại, dù có “trọng thưởng” cũng chưa chắc có tu sĩ Kim Đan nào chịu bằng lòng tham gia.

Mạo hiểm thử một lần đương nhiên là đáng kính nể, nhưng nếu chỉ lo bo bo giữ mình thì cũng chưa chắc đã không phải là một quyết định lý trí.

Theo lệnh của Thất Quốc Minh, mỗi tông môn trong số năm tông môn của Sở quốc đều phải cử một người tham gia.

Trong tình huống không ai bằng lòng tham gia thì Trác Mộng Chân mới vừa lên tới cảnh giới Kim Đan còn chưa có được chỗ đứng vững chắc bị đẩy ra làm người tham gia tiểu đội cũng có gì lạ đâu?

“Ầm!”

Xe ngựa đáp xuống Kim Tuyệt sơn phát ra tiếng động ầm ĩ, cát bụi bay mù mịt khắp nơi.

Nếu như không phải đã thu bớt sức mạnh lại thì e là ngọn núi nhỏ của phàm trần cao vài chục trượng này sẽ bị húc sập trước sức mạnh áp đảo của pháp bảo.

“Đáp!”

Lưu Ngọc đặt chân xuống sườn núi, tu sĩ Nguyên Anh đang ở đây, hắn không dám dùng thần thức nhìn trộm, chỉ đảo mắt nhìn qua một lượt mấy tên tu sĩ.

Ngoài hắn và Trác Mộng Chân ra còn có ba tên tu sĩ Kim Đan khác.

Một người mặc áo bào trắng, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn bất phàm, trông khoảng chừng hai mươi tuổi, tu vi Kim Đan trung kỳ.

Người này mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ liếc nhìn Lưu Ngọc một lần rồi thôi, dường như không hứng thú gì với mọi chuyện xung quanh mình.

Trong tay người này cầm một thanh trường kiếm màu đen, cẩn thận lau chùi nó.

“Khí chất và trang phục cực kỳ giống Tàn Nguyệt Cốc, hẳn là kiếm tu của Tàn Nguyệt Cốc.”

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, đảo mắt tiếp tục quan sát những đồng đội khác.

Ngoại trừ kiếm tu áo trắng ra vẫn còn một đôi nam nữ nữa.

Nữ tu trông như chỉ mới vừa tròn đôi mươi, mặc cung phục màu hồng, ánh mắt linh động, khí chất hoạt bát, giống như công chúa của hoàng thất phàm trần.

Trên búi tóc, cổ tay và bên hông đều có đeo trang sức đẹp đẽ.

Tuy ngoại hình nàng ta là thiếu nữ nhưng Lưu Ngọc vẫn không dám xem thường, tu vi của nàng ta đã là Kim Đan trung kỳ đỉnh phong.

“Tu tiên giả có rất nhiều phương pháp trú nhan, nhìn thì là thiếu nữ nhưng chưa biết chừng lại là “lão yêu quái” đã sống mấy trăm năm.”

Trong lòng hắn thầm suy đoán ác ý.

Chú ý tới cái nhìn của Lưu Ngọc, thiếu nữ mặc cung trang gật nhẹ đầu, nở nụ cười ngọt ngào.

Lưu Ngọc ngẩn người, nở nụ cười thân thiện đáp lại, sau đó điềm nhiên chuyển mắt nhìn đi hướng khác như không hề có chuyện gì, tiếp tục quan sát vị đồng đội cuối cùng.

Nếu như không có gì bất ngờ thì người vừa rồi là nữ tu của Phiêu Tuyết Lâu.

Sau Nguyên Dương Tông, Hợp Hoan Môn, Tàn Nguyệt Cốc, Phiêu Tuyết Lâu, đương nhiên tu sĩ cuối cùng là người của “Thanh Hư Phái”.

Người này trông khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc xám trắng hoa râm, trên búi tóc có cắm một cây trâm gỗ giản dị, trên người mặc đạo bào màu xám có in biểu tượng của Thanh Hư Phái.

Tu vi của người này cũng là Kim Đan trung kỳ, trông có vẻ là một vị Kim Đan kỳ cựu dày dặn kinh nghiệm.

Thấy Lưu Ngọc nhìn mình, lão đạo mặc áo bào xám chắp tay, nở nụ cười, thái độ hết sức khách khí.

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, chắp tay đáp lại từ đằng xa thay cho chào hỏi.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh.

Hắn chỉ quan sát mấy đồng đội trong khoảng hai, ba hơi thở rồi thôi, lặng lẽ đứng yên tại chỗ.

“Cao Kiếm Hàn, Mộ Vân Yên, Thương Lâu lão đạo.”

Sau một lượt quan sát ngắn ngủi, trong lòng Lưu Ngọc xuất hiện tư liệu về ba người này, cộng thêm Trác Mộng Chân đã tiếp xúc mấy lần từ trước, hiện tại, hắn đã nắm được thông tin về các đồng đội của mình.

Bọn họ đều thuộc năm tông môn lớn của Sở quốc, số lượng tu sĩ Kim Đan là hữu hạn nên đương nhiên không thể nào hoàn toàn không biết gì về nhau.

Hắn đã thuộc nằm lòng thông tin về các tu sĩ Kim Đan của bốn tông môn khác từ lâu.

“Ha ha ha, Hợp Hoan lão ma, lâu lắm rồi ngươi và ta không gặp nhau.”

Thiên Phong lão tổ vung tay lên, pháp bảo xe ngựa thu nhỏ chỉ còn chừng ba tấc, bị lão cầm trên tay.

Lão cười sang sảng, nhìn nam tử mặc trường bào màu đỏ đứng bên cạnh Trác Mộng Chân.

Sắc mặt người này trắng tái như bị ốm, quanh vành mắt có màu đỏ ửng cộng thêm bộ trang phục đỏ rực, nhìn là biết đây không phải nhân vật dễ đối phó.

Hắn ta chính là Nguyên Anh lão tổ thế hệ này của Hợp Hoan Môn - Hợp Hoan Chân Quân.

Đương nhiên, các tu sĩ cấp cao của Nguyên Dương Tông thường gọi thẳng hắn ta là Hợp Hoan lão ma.

Nhưng đây chỉ là cách gọi đùa bí mật, lén lút gọi sau lưng thì cũng chẳng sao nhưng e là chẳng mấy tu sĩ dám gọi thẳng mặt hắn ta là “lão ma”.

Tất nhiên, trong số những người không dám gọi này không có Thiên Phong lão tổ.

“Hừ!”

“Lão gia hỏa nhà ngươi vẫn phô trương như thế, thực sự chẳng thay đổi chút nào.”

Không thấy Hợp Hoan Chân Quân nói gì nhưng quanh núi lại vang lên thứ âm thanh quái dị.

“Ha ha!”

“Vì sao lão phu phải thay đổi chứ?”

“Trái lại, đã nhiều năm vậy rồi mà ngươi vẫn như thế, sở thích bẩn thỉu vẫn không hề thay đổi.”

“Cẩn thận coi chừng chết trên bụng nữ tu nào đó đấy!”

Thiên Phong lão tổ không hề tức giận, trái lại còn đáp trả nửa cười nửa không.

Hai đại tông môn có ân oán với nhau, hai người này là kẻ nắm quyền thực tế của tông môn nên đương nhiên quan hệ của hai vị đại Nguyên Anh Chân Quân không lấy gì làm tốt đẹp.

Vừa gặp mặt đã đấu khẩu với nhau.

Thế nhưng, nói qua nói lại rồi thì vẫn phải lo xử lý mục đích chính của buổi gặp mặt này nên hai người bọn họ không hề có ý động thủ với nhau.

Đám tu sĩ Kim Đam như Lưu Ngọc nghe thấy hai người nói kháy nhau nhưng lại vờ như không hề nghe thấy gì hết, dõi mắt nhìn thẳng đằng trước, im lặng không nói năng gì.

Đôi bên đấu khẩu mười mấy câu, moi móc kể ra những chuyện xấu của đối phương, cuối cùng chẳng ai giành được phần thắng.

Châm chọc chán rồi, họ mới nói vào chuyện chính.