Chương 1434 Chữ viết(2)
Hắn không muốn vừa phải đối phó với yêu thú vừa phải đề phòng đồng đội.
Có thêm một vị đồng đội thì khi đối đầu với cuộc tấn công của yêu thú cũng có thêm một người phân tán sự chú ý của chúng, giúp bản thân có cơ hội chạy trốn cao hơn đúng không?
Đã là lúc này rồi, tốt hơn hết là phải đoàn kết sức mạnh, tạm thời không được lục đục nội bộ với nhau.
Lưu Ngọc thoáng dừng lời rồi nói tiếp:
“Tại hạ là “Thanh Dương Tử” của Nguyên Dương Tông, Pháp Bảo bản mệnh là “Lạc Nhật Kim Hồng thương”, sở trường là tấn công.”
Nói xong, để bày tỏ thành ý, hắn mở miệng phun ra Lạc Nhật Kim Hồng thương, biến nó thành cây thương dài chừng bốn tấc, lơ lửng trong bàn tay.
Thân thương tỏa ra Linh quang màu vàng kim, Linh khí thuộc tính Hỏa tản ra ngoài, sức mạnh hùng dũng của nó không hề được ẩn giấu, nháy mắt bao phủ phạm vi mấy dặm xung quanh.
Nhờ sử dụng Linh tài hàng đầu trong lúc luyện chế nên sức mạnh ban đầu của Lạc Nhật Kim Hồng thương đã không tồi.
Hiện tại, mấy chục năm qua đi, dưới sự bồi dưỡng cần mẫn của Lưu Ngọc, sức mạnh của nó đã tăng vọt.
Dù cho có đối đầu với pháp bảo bình thường được ôn dưỡng ba trăm, bốn trăm năm, nó cũng không hề rơi vào thế hạ phong.
Lợi ích từ tầm nhìn xa trông rộng, không ham nhanh chóng mà chọn lựa Pháp Bảo sẵn có trong bảo khố của tông môn đã lộ rõ.
“Mạnh thật.”
Trác Mộng Chân thầm nghĩ, trong lòng có phần giật mình.
Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ vẻn vẹn không gặp mặt ba mươi năm, sức mạnh của Pháp Bảo bản mệnh của Lưu Ngọc đã tăng trưởng nhiều như vậy.
Mặc dù có phần bất đắc dĩ nhưng không thể không thừa nhận, chỉ dựa vào thực lực của bản thân, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Nàng âm thầm thở dài chán nản.
Trong lòng những người khác cũng có suy nghĩ tương tự, cảm thấy Lưu Ngọc Kim Đan sơ kỳ có Pháp Bảo bản mệnh mạnh vượt trội hẳn so với bình thường.
Tuy tu vi của hắn chỉ mới Kim Đan sơ kỳ nhưng với những thông tin bọn họ thu thập được, không ai dám đối xử với hắn như những tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường.
Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, tương đối hài lòng trước phản ứng của những người còn lại.
Mặc dù phải đồng tâm hiệp lực nhưng cũng phải nắm giữ tiếng nói có trọng lượng đáng kể.
Để vào lúc ra quyết sách quan trọng, hắn có thể tác động lên những tu sĩ khác, để đội ngũ đi theo hướng mình mong muốn.
Nếu tiếng nói không đủ trọng lượng thì quyết sách của đội ngũ sẽ không đúng như ý của mình, mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát, hắn cực kỳ ghét cảm giác này.
Cho nên hắn chọn phô bày một phần thực lực của bản thân ngay từ đầu.
“Trác Mộng Chân của Hợp Hoan Môn, tu vi Kim Đan sơ kỳ, Pháp Bảo bản mệnh là “Huyền Minh Âm Dương châm”.”
Trác Mộng Chân bình thản nói.
Mặc dù thực lực của nàng không bằng Lưu Ngọc nhưng mọi người đang ở trong Hoành Đoạn sơn mạch, nàng không tin đối phương sẽ ra tay với mình.
Có át chủ bài do Hợp Hoan Chân Quân ban thưởng, nàng tự tin mình có thể giữ được mạng khi đối đầu với các tu sĩ đồng hành.
Bởi vì so với Lưu Ngọc, sức mạnh của Pháp Bảo bản mệnh của nàng thực sự quá tầm thường nên Trác Mộng Chân không lấy ra, nói xong rồi thôi.
Bốn người tự giới thiệu một lượt, kéo gần khoảng cách với nhau, không còn xa lạ như trước.
Không cần biết có ai cất giấu mưu mô xấu xa gì trong lòng hay không nhưng nhìn bề ngoài, bọn họ đều chung đụng rất hài hòa.
“Cao Kiếm Hàn của Tàn Nguyệt Cốc, Linh kiếm bản mệnh “Hắc Sa”, tu vi Kim Đan trung kỳ, cấp độ tạo nghệ của kiếm đạo là “Kiếm thế”.”
Sau khi bốn người nói xong, Cao Kiếm Hàn lạnh lùng cô độc cũng mở miệng.
Kiếm tu đúng là chung tình với kiếm nhưng cũng không đến mức luyện kiếm tới độ mụ mị đầu óc, gặp tình huống hiện tại cũng vẫn biết biến báo, duy trì sự hài hòa ngoài mặt với đội ngũ.
“Lão đạo là “Thương Lâu” của Thanh Hư Phái, tu vi Kim Đan trung kỳ, Pháp Bảo bản mệnh là Tử Tiêu Đoạn Hồn kích.”
Nói rồi, Thương Lâu lão đạo cũng lấy ra Pháp Bảo bản mệnh, lơ lửng xoay chầm chậm quanh người.
Toàn thân cây kích nhỏ có màu tím nhạt, thân kích hình như được đúc từ một loại Linh Trúc nào đó, lưỡi kích lóe lên màu kim loại, trông rất sắc bén.
Quanh thân kích còn lấp loáng ánh điện, tỏa ra hơi thở chí dương chí cương, chắc là loại vũ khí chuyên khắc chế u hồn lệ quỷ.
“Xem ra “Tử Tiêu Đoạn Hồn kích” của Thương Lâu lão đạo cũng có sở trường tấn công.”
“Chỉ có điều không biết so với với Lạc Nhật Kim Hồng thương thì thế nào?”
“Tuy nhiên, nếu xét về độ sát thương trong tấn công thì “Hắc Sa kiếm” của Cao Kiếm Hàn vẫn là mạnh nhất.”
“Phối hợp với cảnh giới kiếm thế, e là sức tấn công thuần túy của hắn ta còn vượt mặt cả một số tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.”
Lưu Ngọc thầm nghĩ.
Hắn âm thầm so sánh Lạc Nhật Kim Hồng thương với Pháp Bảo của các tu sĩ khác.
Cuối cùng hắn rút ra kết luận, xét về sức mạnh của bản thân pháp bảo thì chắc là pháp bảo của hắn chỉ hơn được “Huyền Minh Âm Dương châm” của Trác Mộng Chân, còn hơi kém cạnh một chút so với Pháp Bảo của ba người kia.
Khụ, được liệt vào trình độ ở giữa.
Tính cả tu vi của bản thân cùng với trình độ kiếm đạo, Cao Kiếm Hàn hẳn là người mạnh nhất về mặt tấn công.
Dù sao “Hắc Sa kiếm” nhìn có vẻ phi thường, hơn nữa kiếm tu vẫn luôn nổi danh về khả năng tấn công, còn có cả cảnh giới kiếm thế.
Lưu Ngọc tự nhủ, nếu như hắn không sử dụng Phá Bại kiếm, nếu bàn đến lực tấn công, chỉ sợ bản thân cũng không thể so sánh với Cao Kiếm Hàn.
Có điều, bản thân càng có nhiều thủ đoạn, cũng không có khuyết điểm rõ ràng thì trong một trận chiến sinh tử thực sự, người thắng nhất định là mình.
Sau một hồi tìm hiểu, đội ngũ năm người đã có một ít hiểu biết về thủ đoạn của đối phương, không khí trong tiểu đội cũng trở nên hòa hợp hơn không ít.
Bàn bạc đơn giản về việc phối hợp khi gặp phải yêu thú xong, lập tức biến thành những tia sáng tăng nhanh độn tốc. …
Sở quốc vốn tiếp giáp với Hoành Đoạn sơn mạch, là một trong số ít những vương quốc luôn phải đối mặt với sự đe dọa của yêu thú.
Năm người xuất phát từ biên giới, cũng không quá lâu đã đến khu vực chiếm lĩnh của yêu thú.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, nhìn tới đâu cũng là những dãy núi kéo dài, còn có cỏ cây mọc ngổn ngang bừa bãi.
Trên đồng cỏ, bên bờ suối, một vài yêu thú hoặc bầy yêu thú đang thoải mái ăn cỏ uống nước.
Có một vài yêu thú ăn thịt có khả năng tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Chúng ẩn nấp trong những góc khuất âm thầm quan sát, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một đòn chí mạng, sau đó thỏa thích ăn uống no nê.
Bắt đầu từ nơi này, coi như chính thức đi vào Hoành Đoạn sơn mạch, rời khỏi Thiên Nam Tu Tiên Giới.