Chương 1433 Chữ viết
Dũng cảm nói ra giấc mộng của mình có gì đáng cười đâu?
Giờ không nói thì bao giờ mới nói?
Sau này chẳng biết có còn cơ hội nữa hay không!
Ba cảnh cao nhất của Kiếm tu lần lượt là kiếm thế, kiếm ý, kiếm tâm.
Người nào có thể đạt tới giai đoạn “Kiếm tâm” là đã vượt mặt vô số kiếm tu rồi.
Ở thời thượng cổ, hầu hết bọn họ đều được liệt vào hàng đại năng nên có gọi là “Kiếm Tiên” cũng không có gì quá đáng.
Thế nhưng, đến mức mà “Kiếm Tiên cũng phải cúi đầu” thì đúng là Cao Kiếm Hàn khá tự tin.
“Có điều, tu luyện ấy mà, có khi đúng là cần có sự tự tin mù quáng thế này, tâm tính thế này rất tốt.”
Lưu Ngọc thầm nghĩ.
Lúc này, thiếu nữ mặc cung trang Mộ Vân Yên cũng bước lên, đầu ngón tay trắng nõn lóe lên Linh quang, vù vù khắc lên mấy hàng chữ xinh đẹp.
“Đào hoa ca tẫn”
“Phi hồn lưu tán”
“Vô dĩ chiêu sở”
Sau khi khắc xong mấy chữ này, Mộ Vân Yên đi qua một bên.
Những sợi tóc dài mềm mại xõa trên tay, thắt nút lại với nhau, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
“…”
Mặc dù Lưu Ngọc nhận được tất cả các mặt chữ nhưng khi ghép chúng lại với nhau tạo thành một số từ ngữ do chính người viết sáng tạo ra thì hắn lại nhất thời không thể hiểu nổi.
Có điều, căn cứ vào mấy chữ này thì chắc là nói gì đó về tình yêu.
Biết làm sao được, nữ tu đều tương đối cảm tính nên cũng chú ý chuyện này nhiều hơn.
“Hừ!”
Có vẻ như Trác Mộng Chân hiểu mấy câu Mộ Vân Yên khắc, nàng hừ nhẹ một tiếng, trong lòng tỏ ý khinh thường.
Đám nam tu bẩn thỉu, dơ dáy đó có gì tốt chứ?
Đứng trước cái chết đều xấu xí như nhau!
Sau đó, nơi này chìm vào yên tĩnh, Trác Mộng Chân và Thương Lâu lão đạo đều không định bước lên khắc chữ.
Lưu Ngọc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn bước tới vách đá.
Nếu như một đi không trở lại thì có thể đây là dấu vết cuối cùng mà bọn họ để lại.
Nếu như không lưu lại chút gì đó thì dường như thật đáng tiếc.
Bước tới gần vách đá, hắn có thể quan sát được một cách rõ ràng, mặc dù được bảo vệ nhưng rìa vách đá vẫn xuất hiện dấu vết phong hóa.
Vách đá nhỏ rộng chừng một trượng lưu dấu độ dày nặng của lịch sử.
Lưu Ngọc giơ tay lên, đồng thời vận chuyển pháp lực trong cơ thể, đầu ngón tay lóe lên Linh quang màu xanh, tạo thành một cột sáng màu xanh bắn lên vách đá loang lổ.
“Ta đi theo con đường đúng đắn - Thanh Dương Tử.”
Dù cho chuyến này vẫn lạc trong Hoành Đoạn sơn mạch, hắn cũng sẽ không hối hận về lựa chọn của mình.
Chí ít hắn đã đi, hơn nữa còn là đi con đường đúng đắn, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với những tu sĩ không chịu tiến bước.
Mảnh đá rơi rào rào, Lưu Ngọc khắc xong quay người, trở lại vị trí cũ.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn chợt thấy nặng nề lạ lùng, có lẽ là vì sắp phải mạo hiểm sống chết chăng.
Trác Mộng Chân và Thương Lâu đạo nhân vẫn đứng yên tại chỗ, có vẻ không muốn để lại lời nào.
“Nếu viết xong rồi thì các ngươi lên đường đi.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải chú ý cẩn thận!”
Trong ngôi đình nhỏ trên núi, Thiên Phong lão tổ đặt hai tay lên lan can, đứng trên đó hô.
“Vâng, sư thúc.”
Năm người bọn Lưu Ngọc chắp tay vái một cái thật mạnh, nhìn nhau gật đầu.
Sau đó, Linh quang bốc lên lượn lờ quanh thân hóa thành độn quang phóng lên tận trời, bay về phía Hoành Đoạn sơn mạch.
Ngàn năm về sau, chúng ta là lịch sử.
Vạn năm về sau, chúng ta là thần thoại!
Nếu như thành công.
Không thành công, e là chỉ có tu sĩ thân thiết là còn nhớ về chúng ta.
Nhưng theo thời gian trôi đi, cuối cùng cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa, hóa thành một cái tên tối mờ trong sách ngọc của tông môn, bị những tu sĩ đời sau lướt qua.
Người ra đi dưới ánh hoàng hôn, Lưu Ngọc bỗng quay đầu nhìn lại.
Thiên Phong lão tổ bắn ra một chiêu pháp quyết, khởi động cấm chế trở lại, che đi lời nhắn trên vách đá.
Dưới trời chiều, hai vị Nguyên Anh Chân Quân dõi mắt nhìn theo năm người họ, không vội rời đi.
Ánh chiều tà phủ khắp núi rừng, Lưu Ngọc đứng tắm mình trong ánh sáng.
Cảnh tượng này khiến hắn không khỏi nghĩ tới một bài thơ từ kiếp trước:
“Khuyên người hãy cạn chén mời,
Dương Quan ra khỏi ai người cố tri.”
Mặc dù không đúng về địa điểm nhưng lại rất đúng với tình hình.
Sau khi vào trong Hoành Đoạn sơn mạch, đừng nói là người cố tri, ngay cả bóng người cũng chưa chắc đã có lấy một cái.
“Chẳng trách cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”
“Hóa ra là không có rượu.”
Lưu Ngọc chợt nghĩ.
Khi hắn quay đầu lại một lần nữa, hai vị Chân Quân đã biến mất, núi hoang lại khôi phục lại dáng vẻ trước đó, như thể chưa từng có người nào tới đây.
Chỉ còn lại mái đình nhỏ đứng lặng trong núi là vẫn yên lặng chăm chú nhìn theo năm người đi xa. …
Sắc mặt năm người đang phi hành đều không hề dễ nhìn, dù sao cũng sắp phải đối mặt với nguy hiểm khôn lường, chỉ cần sơ sẩy đôi chút là sẽ ngã xuống ngay.
Dù không hẹn trước nhưng tốc độ bay của cả năm người đều không quá nhanh.
“Tiểu nữ tử Phiêu Tuyết Lâu Mộ Vân Yên, tu vi Kim Đan trung kỳ, Pháp Bảo bản mệnh là “Lưu Ly Ngũ Diệu linh”.”
“Am hiểu phong cấm, vây khốn quân địch và quần công.”
“Có điều, đối với yêu tu da dày thịt béo, tương đối có trí tuệ thì có lẽ hiệu quả không được tốt lắm.”
“Trên đường đi, mong được các đạo hữu chiếu cố nhiều hơn…”
Mộ Vân Yên chủ động lên tiếng trước, gửi tin tức bằng thần thức, phá tan sự im lặng giữa năm người.
Nàng ta vẫn dịu dàng, uyển chuyển như cũ, ngập tràn vẻ đẹp duyên dáng của phái nữ.
Giống hệt như một thiếu nữ, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng, che chở cho nàng ta.
Tất cả những gì đẹp đẽ nhất của một thiếu nữ đều có thể tìm thấy trên người nàng ta.
Thế nhưng, Lưu Ngọc không dám xem thường nàng ta.
Phiêu Tuyết Lâu là tông môn mạnh nhất trong số năm tông môn của Sở quốc.
Mộ Vân Yên có thể tu luyện tới Kim Đan trung kỳ sao có thể yếu đuối như vẻ ngoài của nàng ta được?
Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng chuyện tu luyện tới cảnh giới Kim Đan thôi thì ít nhất nàng ta cũng đã hai trăm tuổi rồi.
“Tiên tử quá khách khí.”
“Hiện tại, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, đáng lẽ nên tạm thời buông bỏ ân oán tông môn, đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này mới phải.”
“Nếu không, với mức độ hiểm nguy của việc này thì e là thực sự có đi không có về!”
Thương Lâu lão đạo mở miệng tiếp lời Mộ Vân Yên, giọng điệu hết sức nặng nề.
Thế nhưng, nhờ hai người họ mở miệng nên bầu không khí nặng nề, ngột ngạt cũng tiêu tan phần lớn.
“Hai vị đạo hữu nói không sai, với tình huống hiện tại, trong một thời gian dài tới đây, chúng ta sẽ phải đồng tâm hiệp lực với nhau.”
“Vì tính mệnh, dù trước đây có ân oán thế nào cũng phải tạm thời gác qua một bên.”
Lưu Ngọc mở miệng đồng ý, nói đầy ẩn ý sâu xa.