← Quay lại trang sách

Chương 1438 Ám độ Thiên Ưng lĩnh(2)

Đạt được sự nhất trí, năm người đồng thời hạ xuống, hạ vào một chỗ cao trong rừng cây.

Có pháp bảo “Thanh Hồn sa” che mắt, yêu thú cấp thấp không thể nào phát hiện ra bọn họ.

Sau khi đáp xuống, mấy người chợt rơi vào trầm tư, hình như là đang cân nhắc điều gì đó, trong lòng cân nhắc thiệt hơn.

“Chư vị, đã đến thời điểm này, không cần giấu giếm nữa rồi.”

“Theo góc nhìn của Lưu Ngọc, chúng ta vẫn nên trao đổi thông tin có liên quan đến Thiên Ưng lĩnh của từng môn phái ra.”

“Nếu không, nhiệm vụ lần này cũng không cần thiết phải tiếp tục tiến hành, không bằng về nhà còn tốt hơn.”

Trầm mặc một lúc, Lưu Ngọc phá vỡ sự im lặng trước, trầm giọng nói.

Không đợi mấy người nói chuyện, hắn tiếp tục mở lời.

“Liên quan đến Thiên Ưng lĩnh, thông tin mà bổn phái thu thập được là.”

Hắn nói không nhanh không chậm, nói ra hết thông tin liên quan đến bộ tộc Hàn Thiên Ưng và Thiên Ưng lĩnh mà Nguyên Dương Tông thu thập được.

Chỉ cần không từ bỏ nhiệm vụ, mấy người bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phải trao đổi với nhau tin tức của mỗi tông môn, lúc này vẫn còn do dự, chẳng qua là vì bị quan niệm trước đó trói buộc mà thôi.

Để không lãng phí thời gian vô ích, Lưu Ngọc lựa chọn nói ra đầu tiên, phá vỡ thế bế tắc, mở ra một khởi đầu thuận lợi.

Nếu lần đầu hợp tác không thành công, hoặc không đủ gọn gàng nhanh chóng, nhất định sẽ tạo thành mây mù trên chặng đường tiếp theo.

Hắn không muốn nhìn thấy tình huống như vậy.

Nơi tràn đầy yêu thú này, ở thêm mỗi một phút, là thêm một phần nguy hiểm.

Nếu như điều kiện cho phép, Lưu Ngọc vẫn muốn sớm ngày rời đi.

“Lời nói của Thanh Dương đạo hữu rất có lý, lúc này chúng ta nên buông bỏ thành kiến trong quá khứ, không nên e dè quá nhiều.”

“Liên quan đến bộ tộc Hàn Thiên Ưng và Thiên Ưng lĩnh, bổn phái…”

Sau đó Thương Lâu lão đạo mở lời, nói ra thông tin của Thanh Hư Phái.

Lưu Ngọc lắng tai nghe, tin tức của Thanh Hư Phái không khác Nguyên Dương Tông là bao, chỉ là chi tiết có chỗ không giống.

Dù sao Thiên Ưng lĩnh nằm ở ngoại vi của Hoành Đoạn sơn mạch, vì vậy ngũ tông muốn tìm hiểu về nơi này không khó, hiểu biết về chỗ này khá chi tiết.

“Liên quan đến Thiên Ưng lĩnh, bổn môn…”

“Bổn tông…”

“Tông môn của ta…”

Theo Lưu Ngọc, Thương Lâu lão đạo lựa chọn thành thật với nhau, Trác Mộng Chân, Cao Kiếm Hàn, Mộ Vân Yên cũng trước sau tiếp lời, nói ra những thông tin mình biết được.

Sau một hồi trao đổi năm người đã tổng hợp lại thông tin của các tông môn, mọi phương diện về bộ tộc Hàn Thiên Ưng và Thiên Ưng lĩnh đều đã có nhận thức rõ ràng.

Bao gồm cả nhược điểm và một vài tập tính của Hàn Thiên Ưng.

“Nếu vậy xem ra, chúng ta vẫn là nên án binh bất động trước sẽ tốt hơn.”

“Ánh mắt Hàn Thiên Ưng sắc bén, nhất là Hàn Thiên Ưng tam giai, mắt của nó có thể nhìn thấu ảo giác và thuật che mắt.”

“Ngay cả khi chúng ta có “Thanh Hồn sa”, khả năng bị phát hiện vẫn là rất cao.”

“Hàn Thiên Ưng duy trì một vài thói quen nhất định của chim ưng, chúng thường thích đi săn vào ban ngày, mức độ hoạt động về đêm lại giảm đi đáng kể, thường sẽ quay về tổ ưng để nghỉ ngơi.”

“Theo cái nhìn của Lưu mỗ, chúng hãy đợi trời tối rồi tiếp tục lên đường sẽ tốt hơn.”

Suy nghĩ một hồi, Lưu Ngọc bình tĩnh nói.

Hàn Thiên Ưng là yêu thú biết bay, ban ngày thị lực không chỉ vô cùng tốt mà tầm nhìn cũng rất rộng, cho nên di chuyển vào ban ngày là vô cùng nguy hiểm.

Mắt chim ưng trên phương diện phát hiện mục tiêu còn hữu ích hơn cả thần thức.

Mà khi màn đêm xuống, tầm nhìn của chúng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, khả năng bị phát hiện sẽ giảm đi rất nhiều.

Đến lúc đó sử dụng “Thanh Hồn sa”, chỉ cần di chuyển dọc theo biên giới của Thiên Ưng lĩnh sẽ tương đối an toàn.

Lời vừa dứt, bốn người lần lượt gật đầu.

“Không tồi, kế này rất hay.”

Bốn người Trác Mộng Chân, Cao Kiếm Hàn suy nghĩ, dựa vào tập tính của Hàn Thiên Ưng, lập tức cảm thấy kế hoạch của Lưu Ngọc vô cùng khả thi.

Hoặc trong lòng bọn họ, cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.

Còn về việc đi đường vòng, tránh xa Thiên Ưng lĩnh và đi vào khu vực của các yêu tu khác, năm người Lưu Ngọc tạm thời không có suy nghĩ này.

Liên quan đến tư liệu về Thiên Ưng lĩnh, ngũ tông thu thập đến đây là đầy đủ nhất, trước đây cũng có những trường hợp thành công, thần không hay quỷ không biết vượt qua Thiên Ưng lĩnh.

Nếu như đã có tiền lệ thành công, không cần thiết phải bỏ gần cầu xa.

Nếu liên minh đã lập ra con đường này, đương nhiên đã nhận định rằng con đường này là ổn thỏa nhất, phương diện thông tin cũng thu thập đầy đủ nhất.

Nếu tùy tiện lựa chọn một con đường xa lạ, nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.

Một khi tuyến đường phía trước thay đổi, kết nối với những tuyến đường phía sau lại trở thành một vấn đề.

Đến lúc đó muốn giải quyết, lại là một rắc rối.

Vì vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc sẽ không nghĩ đến việc tùy tiện thay đổi.

Việc lập kế hoạch, năm người đạt được sự đồng thuận, cũng thảo luận xong về những chi tiết khác, cũng như giải pháp cho một số trường hợp khẩn cấp.

Sau đó, dùng thần thức âm thầm quan sát Thiên Ưng lĩnh, ở tại chỗ bắt đầu chờ đợi.

Chỉ đợi đến khi bóng tối bao phủ, sẽ bắt đầu “lén đi”.

Bên trong rừng rậm, truyền đến tiếng gầm của các loài yêu thú và tiếng kêu của côn trùng liên tiếp nhau, hội tụ tạo thành một bản giao hưởng.

Kiên nhẫn chờ đợi, thời gian dần dần trôi qua.

Theo thời gian trôi, từng con Hàn Thiên Ưng đi săn lần lượt trở về sào huyệt.

Trên các vách đá của Linh sơn, từng con Hàn Thiên Ưng ở trong tổ, đôi mắt lạnh lùng vô tình lặng lẽ nhìn chằm chằm về bốn phương.

Chỉ khi chúng cúi đầu nhìn chim ưng non và trứng yêu thú, phần lạnh lẽo vô tình kia mới được hóa giải một chút. …

Trong lúc chờ đợi, thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm.

Thân ở bên trong Hoành Đoạn sơn mạch có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, dù bình tĩnh như Lưu Ngọc, thỉnh thoảng tâm hồ vẫn gợn sóng.

Nhưng cũng may là không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, thời gian cuối cùng cũng đến nửa đêm, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, những bất an trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều.

“Đến lúc rồi.”

Đang ước tính thời gian, Lưu Ngọc đột nhiên lên tiếng, dùng thần thức truyền âm đến bốn “đồng đội”.

“Đã đến nửa đêm, là thời điểm chúng ta xuất phát.”

Thương Lâu lão đạo gật đầu, cũng cảm thấy đã đến thời cơ thích hợp.