Chương 1439 Ám độ Thiên Ưng lĩnh(3)
Trong đội ngũ, Lưu Ngọc và người này khá là tích cực, phát biểu nhiều ý kiến hơn.
Còn ba người kia khá ít nói, bình thường rất ít phát biểu ý kiến.
Đặc biệt là Cao Kiếm Hàn, nếu không dò hỏi, hắn ta rất ít khi chủ động mở lời.
Sau khi trao đổi qua thần thức, năm người đều quyết định xuất phát, và ngay lập tức hành động.
Trác Mộng Chân huy động Thanh Hồn sa yểm trợ đội ngũ, năm người đều sử dụng pháp thuật làm nhẹ thân “Ngự Phong thuật” để tăng cường bản thân, tăng nhanh tốc độ di chuyển.
Dưới mí mắt của Hàn Thiên Ưng, nếu vẫn còn phi hành trên không trung, chắc chắn sẽ bị xem là mục tiêu sống, dễ dàng bị những yêu tu tam giai trong đó phát hiện.
Pháp bảo “Thanh Hồn sa” không phải vạn năng, chỉ có thể che đậy hơi thở, Linh áp và hình thể, còn đối với động tĩnh trong tiếng gió thì không thể làm gì.
Ở trong tình huống này, mấy người Lưu Ngọc chỉ có thể đi bộ, cũng nên im lặng.
Có điều cả năm người đều là tu sĩ Kim Đan, cơ thể đã được Linh khí gột rửa, cho dù không phải tu sĩ luyện thể chuyên môn, người bình thường cũng không thể so sánh được.
Thời gian khoảng năm canh giờ, là đủ để vượt qua Thiên Ưng lĩnh.
“Sạt sạt.”
Cành khô bị giẫm lên, tạo ra một động tĩnh rất khẽ, năm người nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng rậm rạp.
Nhờ vào sức mạnh của thân thể, dù không bay trong không trung, tốc độ cũng không thua kém một tu sĩ Luyện Khí kỳ khi điều động pháp khí.
“Két!”
Dưới gốc cây cổ thụ, một con sóc cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về hướng mấy người đang rời đi.
Nó rõ ràng vừa nghe thấy động tĩnh, nhưng khi cẩn thận kiểm tra lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Thật là kỳ quái.
Với đầu óc đơn giản của một con sóc, đương nhiên nó không hiểu tại sao.
Có điều để đảm bảo an toàn, nó vẫn ôm lấy một quả thông, nhanh chóng di chuyển ra một chỗ khác.
Tình huống bất thường, rất có thể kẻ săn mồi từ trong rừng rậm đã đến gần, đã coi mình là mục tiêu.
Đây là bài học xương máu và nước mắt của tổ tiên, bản năng khắc ghi trong huyết mạch, vì thế sóc nhỏ vô cùng cẩn thận.
Trong rừng, tiếng côn trùng vẫn không ngừng vang lên, như thể sẽ không bao giờ dừng lại.
Lợi dụng màn đêm dày đặc, năm người Lưu Ngọc nhanh chóng di chuyển dọc theo biên giới của Thiên Ưng lĩnh.
Lợi dụng bóng đêm hành động!
Không tới nửa canh giờ, đã đến trung tâm của đoạn đường, trước mắt sắp vượt qua Thiên Ưng lĩnh, rời khỏi khu vực nguy hiểm nhất.
Chỉ cần đi bộ mười mấy dặm, có pháp bảo “Thanh Hồn sa” yểm trợ, hệ số nguy hiểm sẽ giảm mạnh.
Ở khoảng cách này, với thị lực của tu sĩ Kim Đan, không cần dùng đến thần thức, cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình hình trên vách đá.
Đó là từng con từng con Hàn Thiên Ưng nhất giai, nhị giai.
Những nơi càng sâu trong vách đá, có những con có khí tức ở tầng cao hơn.
Thiên Ưng tam giai.
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, không khỏi nín thở một hơi.
Cho dù có Pháp Bảo yểm trợ, cũng không tự giác hết sức kiềm chế hơi thở và Linh áp, bốn người còn lại cũng giống y hệt như vậy.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, năm người cẩn thận đi xuyên qua rừng rậm, trước mắt sắp băng qua khu vực trung tâm.
Đột nhiên, tiếng kêu của côn trùng đồng loạt biến mất.
Vạn vật im lìm.
Sau một khắc, trong nháy mắt một luồng Linh áp cấp độ tam giai bao phủ cả khu rừng, bao gồm cả năm người bọn họ.
“Không ổn, là Thiên Ưng tam giai!”
“Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?”
Trong lòng Lưu Ngọc cả kinh, trong đầu lóe lên suy nghĩ này, đôi mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Có điều vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cho nên tạm thời hắn chưa dám manh động.
Mắt trông thấy Trác Mộng Chân thực sự cho rằng đã bị phát hiện, vẻ mặt có chút hoang mang, mở miệng niệm Pháp Bảo hộ mệnh.
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Ngọc một tay dùng lực ấn lên vai nữ tử kia, tay kia làm động tác giữ im lặng, ra hiệu nữ tử chờ chút đã.
Linh áp cấp độ tam giai đột nhiên xuất hiện, cũng không có nghĩa mấy người bọn họ đã bị phát hiện, nói không chừng con Hàn Thiên Ưng này tu luyện quá lâu, đột nhiên thấy đói nên ra ngoài kiếm thức ăn?
Nghĩ tới nghĩ lui, dựa vào hiểu biết về Hàn Thiên Ưng, hắn không cho rằng kế hoạch của mình có vấn đề, nên vẫn lựa chọn quan sát trước.
Bị Lưu Ngọc nắm lấy bả vai, trên khuôn mặt thanh tú đầy vẻ kiêu ngạo của Trác Mộng Chân lập tức xuất hiện vẻ xấu hổ.
Nhưng sức mạnh của bàn tay vỗ trên bả vai kia vậy mà lại lớn đến lạ kỳ, khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác bị giam cầm.
Trừ khi là di chuyển bằng pháp lực pháp thuật, nếu không không có cách nào để tránh thoát.
Sau khi nhìn thấy động tác tay của Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân suy nghĩ, lập tức hiểu được, sau đó nàng cũng bình tĩnh lại.
Nàng kìm nén sự xấu hổ trong lòng, tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ.
Ngược lại, ba người Thương Lâu đạo nhân, Mộ Vân Yên và Cao Kiếm Hàn đều đã vài trăm tuổi, cho nên bọn họ tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cho dù bỗng nhiên có Linh áp phủ xuống, bọn họ cũng không phản ứng quá khích.
Trong lúc nhất thời, khi Linh áp của Thiên Ưng tam giai bao phủ, năm người cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là động tác bọn họ ngừng lại, cơ thể đông cứng tại chỗ, lựa chọn yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
Trong khu rừng yên tĩnh, năm người đối diện lẫn nhau, đều có thể hiểu được ý tứ của nhau.
Một khi bị phát hiện, bọn họ sẽ lập tức chạy lấy người, trước tiên quay về Thiên Nam Tu Tiên Giới, rồi lại bàn bạc kỹ hơn.
Một hơi thở, hai hơi thở.
Sau khoảng chừng ba bốn hơi, khí tức của Hàn Thiên Ưng tam giai đã nhanh chóng đi xa.
Linh áp bao phủ xung quanh năm người cũng dần dần nhạt đi.
“Phù.”
Cảm giác được nguy hiểm đã qua, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Trác Mộng Chân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, áp lực trong lòng đã tiêu tan không ít.
Sau đó, nàng lại chú ý đến bàn tay to đang đặt ở trên bả vai của mình, vội vàng hất nó ra.
“Khí lực thật là lớn!”
Trác Mộng Chân âm thầm nghiến răng.